Tan cửa nát nhà chỉ vì chiếc váy 200 nghìn
Yêu nhau gần ba năm, đã nhiều lần Hoa khiến cho không ít cô bạn cùng trang lứa ghen tị về người bạn trai của mình. Huy là mẫu người đàn ông lý tưởng, chững chạc, thành đạt và biết cách nuông chiều người yêu. Trong khi Hoa ra trường đã mấy năm chật vật với tấm bằng cao đẳng tiểu học đi xin nhiều nơi mà không được thì Huy đã trở thành một bác sỹ có tiếng ở thành phố. Nhiều lần anh đề nghị cô nên tính chuyện hôn nhân, Hoa đều khước từ. Cô chỉ mong có công việc ổn định báo đáp cho bố mẹ trước đã sau rồi hãy theo chồng. Thế nhưng phần vì tuổi tác của Hoa cũng đã cao, phần vì Huy là con trai một nên chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Hoa quyết định lên xe hoa khi sự nghiệp chưa đâu vào đâu. Huy thuyết phục Hoa sẽ lo cho cô một cuộc sống đầy đủ miễn sao làm tròn vai của một nàng dâu đảm.
Nhưng từ khi bước chân về làm vợ của Huy thì Hoa bị sụp đổ hoàn toàn. Huy trở thành một con người khác, anh keo kiệt, hẹp hòi và vô cùng nhỏ nhen. , Hoa nhận ra mình đã mất đi quyền tự do, trở thành một người vợ ăn bám vào chồng. Cô luôn bị xỉ vả, hắt hủi và không được tôn trọng. Chỉ mới đây thôi, Hoa còn bị chồng đánh chửi thậm tệ chung quy cũng chỉ vì chiếc váy 200 nghìn.
Vì lâu nay, Hoa vùi đầu vào chuyên chăm lo cho nhà chồng nên trong Hoa ngày càng xuống sắc. Hoa không có lấy một ngày để nghỉ ngơi cho thư thái trong người. Cái tuổi 30 đi qua đối với Hoa chỉ là sự vất vả hi sinh trong tủi hờn. Đã thế, từ lúc sinh con thì sự cơ cực của Hoa càng tăng lên gấp bội. Mặc dù là vợ của bác sỹ mà trong Hoa vất vả quá đỗi. Nhiều cô bạn khi gặp lại Hoa còn gọi đùa cô là bà già tuổi 30. Vì nhìn Hoa như một người khác, ăn mặc luộm thuộm, da dẻ nhăn nheo và gầy gò trông rất khổ sở.
Tuần trước, cô bạn thân mới đi du học về sang nhà Hoa chơi tiện thể gửi cô tấm thiệp hồng mời đám cưới. Cầm tấm thiệp mà Hoa thấy bất an trong lòng vì không biết mình lại còn xin chồng tiền bằng cách nào để Huy không phải vặn vẹo. Nghĩ đến vẻ mặt hằm hằm của Huy, Hoa thấy nổi cả da gà.
Thấy Hoa đang ngập ngừng, cô bạn kia bảo mời Hoa đến chơi shop thời trang bán áo quần của chị cô ấy nhân dịp khai trương. Tiện thể, sẽ mua tặng Hoa một chiếc váy nhân dịp lâu ngày gặp lại.
Hai ngày sau, Hoa gửi con nhờ mẹ chồng trông hộ rồi đến shop cùng cô bạn gái. Vừa bước vào cửa, bạn của Hoa đã nhắm ngay cho cô một chiếc váy trong đơn giản mà rất sang trọng chỉ với giá 200 ngàn đồng. Hoa mặc vào rồi đứng trước gương còn không nhận nổi ra mình quá lạ lẫm và xinh đẹp. Bao nhiêu người trong shop cũng phải ngước nhìn theo và hết lời ca ngợi. Hoa thích quá liền dúi tiền cho bạn nhưng cô bạn kia bảo là quà tặng nên nhất quyết từ chối.
Đến chiều Huy đi làm về, Hoa hớn hở vào phòng mặc chiếc váy để khoe với chồng, dù sao cũng là quà tặng thì chắc anh không mắng mỏ lãng phí gì đâu. Ai dè khi Hoa mới từ nhà vệ sinh đi ra, rồi xoay tròn một vòng để chồng ngắm nhìn thì ngay tức khắc cô đã bắt gặp ánh mắt khó chịu của Huy. Anh sừng sổ rồi trợn mắt lên mắng té tát vào mặt Hoa: “Cô bị điên hay sao mà mang cái thứ ngớ ngẩn đó trên người? Trông cô chẳng khác gì một con điếm ngoài phố đâu”.
Huy vứt luôn cặp sách và tiếp tục mắng mỏ Hoa mà không thèm nghe vợ giải thích: “Cô bỏ ngay cái thứ giẻ rách đó cho tôi. Lâu nay đâu có mặc váy vóc có chết đâu mà giờ lại dở chứng đua đòi thế hả?”. Hoa không ngờ chỉ vì một chiếc váy có 200 ngàn lại là quà miễn phí của nhỏ bạn mà Huy có thể nặng lời như thế. Bao lâu nay, cô hy sinh vất vả vì chồng con mà chưa có lấy một ngày trưng diện sao anh lại không thông cảm chứ! Thấy vợ mặc đẹp, thay đổi một chút thì đáng nhẽ anh nên động viên và mừng cho cô mới phải. Đằng này lại không tiếc lời xỉ vả cô thậm tệ.
“Chẳng nhẽ anh lại muốn em cứ vất vả rồi ru rú ở nhà luộm thuộm chỉ chăm chăm vào việc phục vụ như một con ô sin trung thành? Với lại chiếc váy này là quà tặng của nhỏ bạn chứ em có dám tiêu tiền lãng phí đâu...”. Hoa đáp lại lời Huy với giọng nói đầy ấm ức.
Vậy mà chưa đợi vợ nói hết câu, Huy đã ném ngay tập tài liệu trên bàn về phía Hoa rồi tiếp tục quát lớn: “Cô dám cãi lại tôi à? Cô mà không bỏ cái thứ trên người đi thì đừng có mò về cái nhà này nghe chưa?”. Sau đó, Huy bỏ ra ngoài nhậu nhẹt cho tới khuya. Một mình ngồi trong phòng, Hoa không sao kìm được nước mắt rơi. Cô không nghĩ cuộc đời làm vợ của mình lại đắng cay như thế. Chỉ vì một chiếc váy mà tan cửa nát nhà thì liệu có đáng không? Nhưng rõ ràng đâu chỉ là chuyện chiếc váy...
Tối hôm ấy, Hoa viết đôi dòng bỏ lại trên bàn gửi Huy rồi dắt con ra khỏi nhà. Cô không thể tiếp tục sống một cuộc đời như thế này nữa. Thời gian qua đã quá đủ tủi nhục rồi, giờ chuyện chiếc váy như thức tỉnh cô, bản thân mình phải tự tìm lấy hạnh phúc thôi. Một hạnh phúc thực sự không lệ thuộc vào ai cả.
End of content
Không có tin nào tiếp theo