Nhìn lại AFF Suzuki Cup 2010: Bài học lớn cho ĐT Việt Nam
HLV tuyển Lào: “Việt Nam mạnh hơn, nhưng chưa chắc đã thắng” / Đinh Thanh Trung bị loại: Tại sao những "cánh chim lạ" không có cửa?
Việt Nam lần thứ ba có được vinh dự đăng cai một kì AFF Cup, cùng với Indonesia. Bộ khung gồm những cầu thủ đã xưng vương Đông Nam Á hai năm trước hầu như vẫn giữ nguyên, chỉ trừ trường hợp duy nhất là Lê Công Vinh do ở thời điểm đó anh phải điều trị chấn thương rất nặng, phải sang tận Bồ Đào Nha để phẫu thuật và lỡ hẹn với giải đấu. HLV Calisto cũng cho gọi những tài năng trẻ, giúp họ có được vinh dự lần đầu tham dự AFF Suzuki Cup cùng Đội tuyển quốc gia. Đó là Trọng Hoàng, Âu Văn Hoàn (21 tuổi) và Đinh Thanh Trung (22 tuổi). Tấn Trường sau kì SEA Games thi đấu tương đối tốt cũng đã được gọi lên để cạnh tranh trong khung gỗ với Dương Hồng Sơn. Ngoài ra, sự xuất hiện của tiền đạo cắm Anh Đức “Eto’o” giúp Calisto có thêm một giải pháp với những tình huống tấn công bóng bổng.
Hành trình ở vòng bảng
Đội tuyển Việt Nam rơi vào bảng B cùng với Singapore, Myanmar cùng ẩn số Philippines. Trận đầu ra quân, các học trò của “thầy Tô” đè bẹp Myanmar đến 7-1. Tưởng chừng như kết quả này sẽ được tái hiện với đối thủ Philippines, đội bóng được đánh giá yếu nhất bảng đấu. Thế nhưng, người Phi đã dạy cho bóng đá Việt Nam một bài học thấm thía và đầy sâu cay ngay tại Mỹ Đình. Trong “đêm Hà Nội kì diệu” ấy, The Azkals mặc dù triển khai tấn công đơn giản, nhưng đã tỏ ra đầy hiệu quả khi xuất sắc hạ chủ nhà Việt Nam 2-0. Trước đó, họ cũng cầm hòa Singapore 1-1 với bàn thắng ở những phút bù giờ.
Việt Nam của Calisto tụt xuống thứ ba bảng B và buộc phải quyết đấu với Singapore để đi tiếp. Sự hỗ trợ của 4 vạn cổ động viên trên sân Mỹ Đình như tiếp thêm ngọn lửa cho các tuyển thủ. Cũng có những lúc, đội bóng Đảo quốc Sư tử tỏ ra lợi hại và đe dọa tới cầu môn Tấn Trường, song người gác đền thay cho Hồng Sơn vẫn đứng vững. Để rồi phút 31, sau một đòn phản công “sắc như dao cạo”, Vũ Phong đã xỏ háng thủ môn Hassan Sunny của đối phương, ghi bàn thắng quý hơn vàng cho đội tuyển Việt Nam. Mặc dù sau đó Việt Nam phải chơi với 10 người khi Trọng Hoàng nhận thẻ vàng thứ hai rời sân, nhưng “Golden Dragons” vẫn đứng vững, bảo toàn tỉ số mong manh 1-0 và lọt vào bán kết, gặp Malaysia, đội bóng đã đánh bại Việt Nam ở chung kết SEA Games một năm trước.
Trận bán kết “đau đớn”
Đội tuyển Việt Nam chưa từng thi đấu ở chảo lửa Bukit Jalil tại Kuala Lumpur. Thế nhưng các học trò của Calisto vẫn nhập cuộc khá tốt, dù thiếu vắng những trụ cột như Tấn Tài, Trọng Hoàng vì chấn thương hoặc thẻ phạt. Hiệp một là khoảng thời gian mà những chiến binh áo đỏ làm chủ hoàn toàn cuộc chơi. Nhưng trong khi các đồng đội đang thi đấu tốt, thì Tấn Trường mắc sai lầm khá sơ đẳng khi cản phá bóng không dứt khoát từ cú đánh đầu của Safee Sali, khiến bóng bật khỏi tay và bay vào lưới.
Nhận bàn thua, Việt Nam chơi khá lúng túng sau đó, và để cho đội bạn có nhiều khoảng trống để dứt điểm từ xa. Một trong những cú sút xa sau đó của tiền đạo Norsharul khiến Tấn Trường để ói bóng, và Safee Sali dứt điểm dễ dàng, ấn định thắng lợi 2-0. Cũng có một số ý kiến phàn nàn rằng, khán giả chủ nhà chơi thiếu fair-play khi chiếu tia laser vào mặt thủ môn Tấn Trường khiến anh không thể tập trung dẫn đến hai bàn thua. Nhưng tổng thể, người Mã đã chơi một trận đấu hay trước nhà ĐKVĐ là Việt Nam.
Bốn ngày sau, đội tuyển Việt Nam trở về Mỹ Đình và hy vọng vào một cuộc lội ngược dòng. Thế nhưng, những pha dứt điểm của các chân sút tỏ ra không mấy hiệu quả khi đã không thể đánh bại được thủ môn Khairul Fahmi của Malaysia. Không những thế, phút 72 Thành Lương ngã trong vòng cấm của đội bạn, nhưng trọng tài lại cho rằng anh “ăn vạ” và không ngần ngại tặng anh chiếc thẻ vàng thứ hai. Lương “dị” đã rời sân trong nước mắt, còn Calisto đứng ngoài đường biên chỉ biết quay mặt tỏ rõ vẻ thất vọng. Trận đấu kết thúc, Việt Nam hòa 0-0 và trở thành cựu vô địch trong sự tiếc nuối tột độ.
Trận chung kết, Malaysia chính là đội lên ngôi vương sau khi đánh bại Indonesia với tổng tỉ số 4-2. Mặc dù không thành công, tuy nhiên giải đấu này cũng là bài học bổ ích cho các cầu thủ và cả nền bóng đá Việt – phải biết mình là ai và đang ở đâu trong khu vực. Một cái kết không mấy tốt đẹp cho “người hùng” của đội tuyển hai năm về trước, và Calisto cũng đã nói lời từ chức sau đó 3 tháng. Nhưng những gì ông cống hiến cho nền bóng đá của dải đất hình chữ S thì không ai có thể quên!
End of content
Không có tin nào tiếp theo