Thương bé lớp 7 mồ côi cha, lóng ngóng chăm mẹ ung thư tại bệnh viện
Trên giường bệnh phòng điều trị 304, Khoa Tim Mạch, BVĐK Hà Tĩnh, chị Hoàng Thị Phi Nga, 43 tuổi, quê xã Tân Lộc, huyện Lộc Hà, là cô giáo tiểu học, đang lay lắt những ngày cuối cuộc đời vì căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Căn bệnh quái ác đã khiến cơ thể chị không còn sức sống, da tái nhợt, khuôn mặt hốc hác, bất thần, tay chân teo tóp. Chị quằn quại, rên rỉ liên hồi. Không chịu nổi cơn quằn quại, chị đưa bàn tay run rẩy vén chiếc mền đắp lên mặt. Chị thiếp dần đi, không tiếng ho, tiếng khò khè cơn bệnh. Thấy tấm thân yếu ớt nằm im, mọi người trong phòng bệnh cứ tưởng chị đã ra đi.
Chị Thủy đang chăm sóc người thân cùng phòng thông tin thêm tình cảnh bi đát của gia cảnh chị Nga khiến tôi không nỡ rời căn phòng điều trị. Chồng mất cách đây mấy năm vì tai nạn giao thông, bỏ lại cho chị 2 đứa con trai thơ dại, đứa đầu - cháu Đỗ Việt Hùng - năm nay lên lớp 7, cháu còn lại năm nay bắt đầu lên lớp 1.
“Trong phòng điều trị này chúng tôi không ai cầm được nước mắt khi chị Nga được chuyển đến điều trị tại đây. Mẹ bị bệnh nặng, tất cả sự chăm sóc, từ ăn uống, thay áo quần đều do một mình con trai bé bỏng của chị lo liệu. Cháu bé khiến chúng tôi cảm động vô cùng. Đêm khuya mẹ đau, một mình cháu ngồi xoa bóp, mớm sữa, nước cho mẹ. Sáng dậy lại đi mua cháo, mua nước sôi, đỡ mẹ dậy để các bác tiêm, chuyền dịch”- chị Thủy buồn thương kể.
Chị Thủy còn nói với tôi, chiều nay hết tiền ăn, một vài người trong phòng cho cháu ít tiền mua cháo cho mẹ. Mẹ ốm, lại hết tiền, cả ngày cháu cũng chỉ mới dùng cơm buổi trưa ở căng tin với người nhà các bệnh nhân.
Câu chuyện chị Thủy kể với tôi bị ngắt quảng, khi bé Hùng xách bịch cháo từ cửa bước vào. Cậu bé tội nghiệp tiến thẳng tới bên giường mẹ, khẽ gọi mẹ dậy cố sức ăn miếng cháo. Bé gần như muốn quỵ ngã khi nhìn thấy mẹ yếu ớt, đôi mắt lim dim mở rồi nhắm lại. Cậu đút cháo cho mẹ, nhưng thìa cháo vừa chớm môi, mẹ đã nấc, sặc.
Nhờ sự giúp sức của mọi người bé Hùng đỡ được mẹ ngồi dậy. Hùng cố đút cho chị Nga thìa cháo nữa, nhưng chị không còn sức, chẳng buồn nuốt. Chị lại gục xuống thành giường. Cậu bé Hùng tội nghiệp vẫn không từ bỏ nỗ lực đút cho mẹ thìa cháo, giúp mẹ có sức để gắng gượng. Mỗi lần như thế cậu bé lại đưa bàn tay bé nhỏ vuốt nhẹ lên ngực mẹ. Cậu cưng nựng mẹ cố nuốt tí cháo bởi cậu biết sự sống của mẹ đã quá mong manh. “Mẹ ơi, mẹ ăn đi thìa cháo chứ. Mẹ ăn đi, ba mất rồi, mẹ đừng bỏ chúng con nghe mẹ…”- lời cậu bé khiến chúng tôi ai cũng lớm rớm nước mắt.
7,2 triệu đồng mà các nhà những người đến thăm trao là một số tiền lớn với mẹ con chị Nga, nhưng lại quá bé nhỏ so với chi phí thuốc men điều trị hằng ngày cho cho chị. Biết vậy, nên lúc câu được câu mất nói lời cảm ơn mọi người chị Nga nói rằng, nếu ông trời thương thì cho chị chết đi để chị dành số tiền đó lo cơm cháo cho hai đứa con trai tội nghiệp. Lời chị Nga như khoét sâu thêm nỗi buồn của chúng tôi trước một gia cảnh bi thương. Chị Nga, cháu Hùng chưa biết sẽ về đâu, nên tôi thực sự cầu mong một phép màu đến với mẹ con chị lúc này…
End of content
Không có tin nào tiếp theo