Thương cậu học trò lên xã xin quan tài về chôn cất cha
Xin quan tài về chôn cha
Ghé thăm gia đình em Trần Nhân Bình (SN 2005) ở thôn Báu Ân, xã Thạch Mỹ, Huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh vào một ngày mưa dầm dề, cận tết Nguyên Đán. Căn nhà cấp 4 của em không có tài sản gì ngoài 4 bức tường trống và chiếc bàn đặt thờ cha. Nơi góc bếp tối tăm, chị gái Nhân Bình đang co ro vì lạnh, chiếc xích sắt “trói” tuổi thanh xuân của cô gái mắc bệnh tâm thần.
Trần Nhân Bình là con út của anh Trần Nhân Trong (SN 1969) và chị Phan Thị Hải (SN 1969). Năm 1992, anh Trong và chị Hải nên duyên vợ chồng. Vợ chồng anh chị chào đón đứa con gái đầu đời là em Nguyễn Thị Trang (SN 1993). Hai đứa con trai kế tiếp là em Nguyễn Trọng Hào (SN 1995) và em Bình (SN 2005).Những đứa con của anh chị sinh ra đều khỏe mạnh, chăm ngoan, học giỏi. Thế nhưng kinh tế kiệt quệ dần khi anh Trần Nhân Trong sức khỏe yếu, mắc bệnh phổi, lại không thể lao động phụ giúp gia đình.
Cùng cực hơn khi cô con gái Trang xinh đẹp, giỏi giang bỗng dưng mắc bệnh tâm thần hơn 6 năm qua.Từ đó chị Phan Thị Hải tất tả sớm hôm, lao động nhọc nhằn kiếm tiền chữa bệnh cho chồng và con. Bệnh tình của anh Trong không thuyên giảm mà ngày một nặng hơn. Đầu năm 2016, anh mất đột ngột vì tai biến mạch máu não để lại cho vợ một khoản nợ khổng lồ cùng với đứa ba đứa con thơ bệnh tật.
Anh Trong mất, gia đình không có tiền mua quan tài chôn cất. Cậu bé Nhân Bình tuổi còn quá nhỏ nhưng đã thấu được nỗi mất mát lớn lao này. Bình liên tục kêu khóc gọi tên cha trong nỗi tuyệt vọng. Nỗi đau dày vò khiến chị Hải ngất lịm trong ngày chồng mất. Em Bình lủi thủi lên xã xin tiền hỗ trợ để mua quan tài mai táng người cha của mình.Chị Phan Thị Hải nghẹn nghào kể: “Nhân Bình là đứa con chị thấy tội lỗi nhất, tuổi còn quá nhỏ để chịu đựng. Ngày cha nó mất, chị lại nằm liệt giường, trong nhà không có đồng tiền mô hết, nên Bình phải đi xã xin tiền để mua quan tài chôn cha”.
Mong có tiền chữa bệnh cho chị gái
Tuổi thơ của Nhân Bình là chuỗi ngày dài đẫm nước mắt và nỗi đau. Có lẽ chính tuổi thơ cùng cực và mất mát đó đã “tiêm” vào em một sự mặc cảm về thân phận.Nhắc đến gia đình em Bình chỉ rơi nước mắt chứ ít khi mở miệng kể cho người khác nghe về cuộc sống của gia đình mình. Nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt hiền khô của cậu học trò nhỏ.Cô giáo Trần Thị Xoan cho biết: “Nhân Bình đang học lớp 5A, của Trường tiểu học Thạch Mỹ do tôi chủ nhiệm. Em ấy có hoàn cảnh đáng thương, nhưng học rất giỏi, năm nào cũng là học sinh xuất sắc. Hoàn cảnh gia đình em như vậy nên khiến Nhân Bình ít nói, tôi rất sợ em ấy rơi vào chứng trầm cảm”.
Hằng ngày, ngoài những giờ học trên lớp, Bình ở nhà trông chị gái để mẹ ra đồng cày cấy. Chứng kiến chị Trang nhiều lần lên cơn, bẻ gãy cả chiếc giường gỗ khiến Bình rơi vào trạng thái hoảng loạn. Sau những lần đấy, Bình thu mình hơn, ít nói, và ít giao tiếp với mọi người.Khi được hỏi về mong muốn của em, Bình thỏ thẻ: “Em chỉ mong có tiền chữa bệnh cho chị gái thôi. Mỗi lần chị lên cơn em sợ lắm”. Sáu năm qua con gái bị bệnh, mang ra bệnh viện tâm thần Hà Nội bác sĩ nói cháu mắc chứng hoảng loạn. Ở Hà Nội mấy tháng không có tiền chị phải vay nhà nước 30 triệu để mua thuốc thang cho con, hết tiền lại mang con về nhà. Bây giờ mỗi tháng hết 850 nghìn tiền thuốc. Xích chân nó vào giường, mỗi lúc lên cơn thì Trang bẻ nát hết giường, không xích thì nó đi lạc không tìm về được.
Nhiều lần nhà hết tiền Nhân Bình nói với mẹ là sẽ nghỉ học. Lúc đó chị sợ lắm em ơi! Vì thế, nếu không có tiền đóng học phí cho nó, chị cũng không dám nói để Bình nghe mà chạy đi vay tiền để con được đến trường” - Chị Hải bật khóc tức tưởi khi kể về hoàn cảnh gia đình. Người mẹ nghèo khổ đã vắt cạn những đồng tiền cuối cùng mượn được để mua thuốc thang cho đứa con gái mắc bệnh tâm thần. Mong mỏi lớn nhất của chị lúc này là có tiền chữa bệnh để cứu lấy tuổi thanh xuân của Trang, và cho Bình theo học để thoát khỏi cảnh nghèo.
End of content
Không có tin nào tiếp theo