Tin tức - Sự kiện

“Chân con bị cắt rồi, bố ơi”

Sau ca phẫu thuật, cô bé có khuôn mặt xinh xắn người dân tộc Nùng tỉnh dậy với vẻ hốt hoảng, khi nhận ra cái chân phải của mình đã không còn. "Chân con bị cắt rồi, bố ơi !", cô bé ôm lấy bố mà khóc. Người bố cũng khóc theo vì không những chân mà cả tính mạng của con cũng đang nguy cấp.

"Khi lên viện, chân con bé sưng tô như chân voi, nó gào khóc thảm thiết vì đau vậy mà bố nó phải nuốt nước mắt vào trong mà xin con về bởi trong túi chỉ có đúng 500 nghìn, làm sao đủ tiền phẫu thuật cho con. Tình thế nguy cấp, các bác sĩ và chúng tôi, cũng là người nhà đi chăm sóc bệnh nhân ở viện động viên, quyết giữ cháu lại để phẫu thuật, không thì cháu nó chết mất".
Đó là lời của cô Miền (Phú Xuyên, Hà Nội) và một số người nhà đi chăm sóc bệnh nhân ở khoa Phẫu thuật chấn thương chỉnh hình 1 – Bệnh viện Việt Đức kể lại về cô bé đáng thương người dân tộc Nùng, Lù Thị Chức. Có khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu và giọng nói nhẹ nhàng dễ mến, Chức được mọi người trong khoa vô cùng yêu quý và thường xuyên cho bữa cơm, bữa cháo. Em bảo: “Ở thủ đô mọi người tốt lắm, bố không có tiền cho em ăn nhưng mọi người thương nên cho em cả cơm ăn, có khi là hộp sữa hay quả cam nữa nên em không bị đói đâu ạ”

Bị ung thư xương, 1 chân bên trái của em đã bị cắt cụt.
Bị ung thư xương, 1 chân bên trái của em đã bị cắt cụt.

Là người dân tộc Nùng, hoàn cảnh gia đình nghèo khổ, đưa em xuống viện bố chỉ có 500 ngàn đồng. 

Vừa trải qua ca mổ cách đây 2 ngày nên em còn khá mệt. Không tự ngồi dậy được, em cũng không thể nhấc hay xoay người cho đỡ mỏi mà chỉ nằm nhìn một bên chân đã bị cắt bỏ đến quá đầu gối. Đôi mắt đỏ hoe, em nghẹn lời: “Chân em bị cắt thật rồi đấy chị ạ. Giờ em không đi lại được nữa rồi, em không biết mình sẽ đi học như thế nào nữa cơ”.

Nói rồi em lại cúi mình, cố nhắm mắt để không nhìn thấy cái chân cụt nhưng nước mắt cứ tuôn ra giàn giụa. 15 tuổi, em đủ lớn để biết nếu không cắt chân đi thì em sẽ không còn giữ được tính mạng nhưng vẫn đau, vẫn xót và không tin vào sự thật nghiệt ngã này.

Thương con nhưng bố của em, anh Lù A Sơn không biết làm gì có tiền để cứu con.
Thương con nhưng bố của em, anh Lù A Sơn không biết làm gì có tiền để cứu con.

Bắt đầu có dấu hiệu bị đau chân từ tháng 2/2015, Chức được đi khám ở bệnh viện huyện Hoàng Su Phì, Hà Giang nhưng không tìm ra nguyên nhân. Cách đây không lâu em phải nhập bệnh viện Việt Đức trong tình trạng cấp cứu khi 1 bên chân trái đã sưng to, viêm nhiễm nặng. Bác sĩ Vũ Tiến Hưng- người điều trị trực tiếp cho em kể lại:

 

“Cháu Chức này vào khoa của chúng tôi cũng mới thôi, khi ấy cháu đang trong tình trạng đau đớn vô cùng vì chân bị sưng to, viêm nhiễm, mủ máu nhiều. Ở bệnh viện tuyến dưới gần đây các bác sĩ chẩn đoán cháu bị viêm xương và đã có mổ qua nhưng chân vẫn tiếp tục sưng to lên rất nhiều. Ở bệnh viện Việt Đức, thông qua các kết quả xét nghiệm, chúng tôi chẩn đoán cháu bị ung thư xương, phải nhanh chóng cắt cụt phần chân bị thương tổn và tới đây sẽ phải chuyển sang bệnh viện K để xạ trị hoặc hóa trị theo phác đồ điều trị bên đó”.

Chức nhớ trường, nhớ lớp, nhớ những lần tung tăng cùng bạn đến trường.
Chức nhớ trường, nhớ lớp, nhớ những lần tung tăng cùng bạn đến trường.

Nhắc đến hoàn cảnh gia đình của bé Chức, các bác sĩ trong khoa ai cũng ái ngại và thương cho em. Tiền chỉ có vẻn vẹn 500 ngàn đồng khi mang con lên viện, bố của em là anh Lù Văn Sơn như chết ngất khi nghe con gái phải cắt chân và số tiền nộp làm viện phí. Không còn cách nào khác, ngày hôm đó anh đã xin mang con về nhà để chết dù cho con bé nó van xin vật nài ở lại. Tình thế quá nguy cấp, để cứu tính mạng của em các bác sĩ trong khoa một mặt vừa động viên anh cho con ở lại, một mặt nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho em cho dù anh Sơn không có 1 đồng đóng viện phí.

Tạm thời  cô bé đã qua cơn nguy kịch, tuy vậy chặng đường đi viện của em còn rất dài khi tới đây phải chuyển sang bệnh viện K để xạ trị nhưng bố của em cũng không thể có nổi lấy một nghìn để lo cho con gái. Khi được hỏi, anh cố gắng giải thích với tôi bằng vốn tiếng Kinh vô cùng hạn chế của mình: “Về nhà, chết thôi”. Nghe vừa sợ, vừa thương cho em bởi  cái nghèo, cái khổ nên phải chấp nhận, không làm gì khác được.

Em lo sợ mình phải chết vì bố không có tiền cho đi chữa bệnh.
Em lo sợ mình phải chết vì bố không có tiền cho đi chữa bệnh.

 

Chức bảo nhớ trường, nhớ lớp, nhớ cả đỉnh núi Tây Côn Lĩnh với bạt ngàn lúa ở các ruộng bậc thang, nhớ cả sắc hoa tam giác mạch mà năm nào em cũng cùng các bạn đi ngắm. Vậy nhưng năm nay chân của em không còn nữa rồi, em sẽ không được tung tăng đùa nghịch trên rẫy, trên rừng, trên cả con đường đi học. Càng nguy hiểm hơn khi căn bệnh ung thư xương vẫn đang rình rập để lấy đi mạng sống của em bất cứ lúc nào nếu như em không được đến viện chữa trị bởi bố của em chẳng có tiền đâu.

Theo báo Dân Trí
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo