Đời sống

Bất ngờ với quyết định của chồng, tôi phân vân giữa trách nhiệm và những vết thương lòng chưa lành

Trong bữa cơm gia đình chiều hôm ấy, giữa những câu chuyện thường nhật, chồng tôi đột ngột nhắc đến chuyện mẹ chồng nằm liệt giường và đưa ra một quyết định khiến tôi như rơi vào khoảng lặng.

5 con giáp đón nhận vận may, giàu sang đột phá cuối năm 2024 – Cuộc đời bước sang một trang mới / 3 con giáp may mắn nhất mùa Thu: Thăng chức, tăng lương, tài lộc dồi dào

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Anh muốn đưa mẹ về nhà chúng tôi, mong tôi chăm sóc bà vì không còn ai trong gia đình sẵn sàng làm điều đó. Tôi sững sờ, trái tim nặng trĩu khi nghĩ đến những khúc mắc, đau khổ mà mẹ chồng đã gây ra trong quá khứ.

Ký ức về những ngày đầu chung sống cùng mẹ chồng ùa về. Từ lâu, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng vốn không mấy êm đẹp. Bà là người tiết kiệm đến mức keo kiệt, tính tình cộc cằn, khó tính và thường soi mói, xét nét từng hành động nhỏ của tôi. Những chuyện bình thường như quét nhà, phơi đồ, nấu nướng đều trở thành cái cớ để bà chỉ trích, thậm chí là kể xấu với hàng xóm. Áp lực vô hình ấy đè nặng đến mức khiến tôi lo sợ trong từng cử chỉ, hành động. Đến khi mang thai, vì sức khỏe yếu, thường xuyên ốm nghén, tôi lại càng trở thành đối tượng bị bà mắng mỏ, thậm chí bằng những lời lẽ cay nghiệt. Trong một lần tủi thân, chán nản, tôi đã rời nhà chồng về nhà mẹ đẻ với ý định ly hôn.

Thời gian ấy, chồng tôi vì thương vợ con, sợ mất gia đình nên đã theo về bên nhà ngoại. Bố mẹ tôi cảm thông và cho chúng tôi một mảnh đất nhỏ để xây dựng tổ ấm riêng. Nhờ sự vun vén và nỗ lực của hai vợ chồng, chúng tôi đã có được ngôi nhà riêng – nơi ấm áp, hạnh phúc, không có bóng dáng của những lời chỉ trích, oán trách. Chúng tôi đã sống ở đây bình yên được 5 năm.

Ngày tôi sinh con, mẹ chồng vẫn chẳng hề hỏi han, động viên lấy một lời. Bà còn đi rêu rao rằng đứa trẻ không phải cháu bà. Cảm giác tổn thương khi ấy khiến tôi từng thề rằng sẽ không bao giờ để con nhận bà là bà nội.

Thời gian trôi qua, dù chồng tôi thường xuyên về thăm bà, nhưng tôi và con thì không một lần trở lại. Cách đây nửa năm, chồng báo tin mẹ bị đột quỵ và giờ phải nằm liệt giường. Nghe đâu bên ấy không ai chịu chăm sóc bà, kể cả người con dâu cả mà bà luôn yêu thương. Mẹ tôi từng lo ngại, hỏi liệu chồng tôi có ý định đưa bà về đây không. Tôi từng tự tin trả lời là không, bởi chồng tôi chưa bao giờ đề cập đến chuyện ấy. Thế nhưng, trong bữa cơm chiều hôm nay, câu nói của chồng “Mai anh sẽ đưa mẹ về đây ở, bên ấy không ai chịu chăm sóc bà nữa” khiến tôi giật thót.

Tôi bối rối từ chối, nói rằng mình không muốn và cũng không có trách nhiệm phải làm điều đó. Ngay lập tức, chồng tôi nổi giận, trách tôi vô tâm, nhẫn tâm bỏ mặc mẹ chồng trong lúc bà đau ốm. Lời nói của anh như lưỡi dao cắt vào trái tim tôi, khiến tôi bật khóc. Những vết thương cũ, sự tổn thương, cay đắng mà mẹ chồng gây ra, tôi vẫn chưa thể quên, và nay chồng lại muốn tôi bỏ qua tất cả để chăm sóc bà? Tôi không hiểu tại sao người từng khiến tôi phải chịu đựng và rơi nước mắt nhiều như thế nay lại cần tôi phải chăm sóc.

 

Tôi tự hỏi, mình có nên thẳng thắn nói với chồng về những nỗi đau ấy, hay yêu cầu anh phải chọn giữa mẹ và vợ? Thế nhưng, đứng trước hoàn cảnh mẹ chồng bệnh tật, cô độc, tôi lại thấy lòng mình rối bời. Có lẽ, sự bao dung và thứ tha là điều cuối cùng có thể chữa lành những vết thương lòng cho cả hai chúng tôi, để tôi có thể tìm thấy sự thanh thản trong tâm hồn.

Câu chuyện này không chỉ là về trách nhiệm với gia đình, mà còn là bài học về lòng vị tha. Đôi khi, những người từng làm tổn thương ta lại là người mà chính ta cần mở lòng, để vượt qua chính mình và tìm thấy sự bình yên. Chăm sóc một người từng khiến mình tổn thương có thể là thử thách lớn, nhưng cũng là cách để hiểu và trưởng thành hơn.

1
Như Ý (T/H)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm