Đời sống

Bí mật đằng sau những hành động kỳ lạ của mẹ chồng khiến tôi cay mắt xót xa

DNVN - Tôi lấy chồng đã tròn một năm, và cũng là từng ấy thời gian tôi đối mặt với những điều tưởng chừng khó chấp nhận về mẹ chồng.

Người xưa có câu: 'Đàn ông sợ quả hồng, đàn bà sợ quả lê, lợn nái sợ nhất vỏ dưa hấu', nghĩa là gì? / Món tiền “trên trời rơi xuống” khiến cả nhà chao đảo: Bố mẹ chồng tôi mất ngủ, mua két sắt 9 triệu để... “giữ của”!

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Ban đầu, tôi chỉ nghĩ bà là một người sống khép kín, ít nói chuyện với người lạ. Nhưng khi về chung sống, sự thật về bà khiến tôi từ kinh ngạc, bực bội, cho đến rơi nước mắt khi nghe câu chuyện mà chồng kể lại.

Cuộc sống chung đầy bất an

Hồi mới yêu, mỗi lần đến nhà chồng, tôi đều cảm nhận sự xa cách từ mẹ anh. Bà thường ngồi lặng lẽ một góc, không trò chuyện hay tham gia vào bữa cơm. Dù tự ái, tôi nghĩ rằng, có lẽ cần thêm thời gian để bà chấp nhận mình. Sau vài lần về chơi, tôi thấy bà khá hiền lành, chăm chỉ làm việc nhà, nào là cho gà ăn, cuốc đất, hay tưới cây.

Thế nhưng, sau khi kết hôn và chuyển về sống chung, tôi mới thấy sự khác biệt rõ rệt. Mẹ chồng không phải lúc nào cũng điềm đạm. Thỉnh thoảng, bà bất ngờ đập phá đồ đạc, ném bát xuống sàn trong bữa cơm, hoặc gào thét không rõ lý do. Tôi sống trong trạng thái lo lắng, sợ hãi, và càng ngày càng nảy sinh ác cảm với bà.

Chồng tôi thì lại rất bao dung. Anh luôn chiều mẹ, sẵn sàng làm theo mọi yêu cầu, dù có phi lý đến đâu. Có lần bà quét nhà, vướng dây điện và đập luôn chiếc tivi mới mua. Anh chẳng trách móc, chỉ lặng lẽ đem cất chiếc tivi vào kho. Những thứ dễ vỡ trong nhà được anh và bố chồng sắp xếp gọn gàng, tránh xa tầm mắt của bà.

 

Tôi thì khác. Nhìn cảnh mẹ chồng cắt chiếc váy yêu thích của mình thành những mảnh khăn lau bàn, tôi giận không để đâu cho hết. Thậm chí, tôi đã nghĩ đến việc yêu cầu chồng đưa mẹ vào viện dưỡng lão hoặc viện tâm thần để cuộc sống dễ thở hơn.

Câu chuyện từ 15 năm trước và giọt nước mắt của chồng

Một ngày nọ, khi tôi đặt điều kiện với chồng rằng chỉ đồng ý sinh con nếu mẹ chồng được đưa đi, anh lặng người. Không như mọi lần, lần này anh không gật đầu chịu đựng. Thay vào đó, giọng anh nghẹn ngào:

"Em không hiểu gì về mẹ nên mới nói như vậy."

Tôi quay lại thì thấy anh đang khóc. Trong tiếng nấc nghẹn, anh kể về một tai nạn kinh hoàng cách đây 15 năm. Khi đó, anh mới 12 tuổi, trên đường đi cùng mẹ thì cả hai bị một chiếc ô tô tông phải. Đáng lẽ anh đã mất mạng hoặc chí ít là mất đi một chân. Nhưng mẹ anh đã đẩy anh ra, chịu toàn bộ cú va chạm.

Bà ngã đập đầu xuống nền bê tông, dẫn đến chấn thương sọ não nghiêm trọng. Dây thần kinh bị tổn thương khiến mẹ chồng tôi từ một người phụ nữ nhanh nhẹn, đảm đang, trở thành người có những hành động kỳ quặc, khó lường.

 

"Đời này, mẹ đã cho anh mạng sống đến hai lần. Nếu không có bà, anh không còn ở đây để làm chồng em," anh nói.

Tôi lặng người. Những tháng ngày bực bội, khó chịu với mẹ chồng giờ đây trở thành nỗi ân hận. Tôi nào biết phía sau sự kỳ lạ đó là cả một câu chuyện của sự hy sinh và tình mẫu tử bao la.

Liệu tôi có thể thay đổi suy nghĩ?

Dù rất xúc động trước câu chuyện, tôi vẫn lo lắng. Nhà có người tâm lý bất ổn, làm sao tôi có thể yên tâm sinh con? Nhưng rồi chồng nói với tôi, mẹ rất thích trẻ con, bà thường chơi đùa vui vẻ với những đứa trẻ hàng xóm mà chưa bao giờ làm đau chúng.

Có lẽ, tôi cần một lần đánh cược với lòng mình. Phải chăng, tình thương và sự cảm thông có thể hàn gắn những rạn nứt trong lòng tôi và giúp gia đình này trở nên trọn vẹn hơn?

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm