Khám phá

Kỳ bí "dấu chân tiên" ở An Giang

“Dấu chân tiên” (DCT) trên núi Bà (thị trấn Núi Sập, Thoại Sơn, An Giang) từ lâu là hiện tượng kỳ bí, gắn với những câu chuyện ly kỳ, thu hút đông đảo du khách đến tham quan.

Tàu ngầm lặn thế nào, sao phóng ngư lôi lại không bị nước tràn vào? / Mê mẩn trước vẻ đẹp của váy kết tinh thể muối ở biển Chết

Không khó để tìm được "dấu chân tiên" (DCT), bởi cứ hỏi bất kỳ người dân nào ở đây, họ sẽ chỉ đường đi rất nhiệt tình. Để lên được DCT, chúng tôi phải cuốc bộ lên những bậc thang cao. Không khó đi hay thách đố gì, đoạn đường lên đến mõn đá có DCT không xa nhưng đủ để vai áo lấm tấm mồ hôi.

Đến nơi, cảm nhận đầu tiên của chúng tôi là sự hùng vĩ của thiên nhiên. Khi đứng từ trên cao phóng tầm mắt ra xa, nhìn xung quanh chỉ thấy màu xanh của cây lá, những đỉnh chùa ẩn khuất sau vách núi hay từng mảng xanh của ruộng lúa nhấp nhô.

Khách tham quan khám phá, tìm hiểu dấu chân tiên

Khách tham quan khám phá, tìm hiểu dấu chân tiên

“DCT đây rồi!” - người bạn theo cùng tôi thốt lên. Trước mắt chúng tôi, 1 vũng lõm rất to nằm ngay giữa mõm đá “cheo leo”. Trong lúc những người đi cùng mãi mê nhìn ngắm, chạm tay vào DCT, tôi thì bận với việc tìm góc nhìn ngắm để xem có giống như hình dáng bàn chân mà nhiều người truyền bảo không.

Quả nhiên, nếu đứng từ vị trí gót chân (người dân địa phương hướng dẫn) thì dấu vết bàn chân in trên đá sẽ thấy rất rõ. Dấu chân có đủ 5 ngón, chu vi từ đỉnh đầu các ngón chân đến gót chân thu hẹp dân ở nơi gót chân. Nơi vùng trũng của dấu chân có vũng nước đọng khá to, có lẽ do cơn mưa hôm qua tạo thành. Gần chỗ gót chân, chúng tôi thấy có 1 lư hương với khá nhiều chân nhang.

Một người dân cho biết, nhiều người tin rằng, DCT này là 1 phép màu, sự kỳ diệu của tạo hóa nên đã lập lư hương để khấn vái, cầu xin điều may mắn cho cuộc sống.

Theo tìm hiểu, được biết đây là dấu chân bằng đá lớn nhất và được xác lập vào sách Kỷ lục Việt Nam năm 2009. Nó được cho là dấu của bàn chân trái với đầy đủ 5 ngón, ngón cái dài 5cm, ngang 5cm, các ngón còn lại dài 1,5cm. Chiều dài từ gót chân đến đầu ngón chân là 4m, chiều ngang phần gót chân là 0,5m, ngang phía trước bàn chân là 1,65m, độ sâu khoảng 2,5cm.

 

Quanh khu vực có DCT và các bậc thang, nhiều vết khắc hay dấu vẽ tên của rất nhiều người. Có lẽ, họ muốn lưu lại kỷ niệm khi đặt chân đến nơi mà dân gian vẫn cho là có DCT từng hiện hữu.

Tranh thủ lưu lại vài tấm ảnh ở DCT, chúng tôi nhanh chân xuống núi vì thấy trời đã bắt đầu kéo mây đen. Gần đó, có 1 quán võng khá yên tĩnh và mát mẽ là nơi chúng tôi chọn làm điểm nghỉ chân. Tại đây, nhiều câu chuyện kỳ bí về DCT dần được tiết lộ qua lời kể của những người cao niên.

“Năm nay, tôi đã 83 tuổi. Tôi được ông bà, cha mẹ kể nhiều về DCT rất nhiều lần. Nếu hỏi, dấu chân ấy có từ khi nào, có lẽ không ai có câu trả lời! Nhưng truyền thuyết về sự xuất hiện của nó thì có rất nhiều. Có người cho rằng, đó là dấu chân của 1 vị Phật nào đó. Có người nói rằng dấu chân đó của 1 vị thần tiên. Từ núi Ba Thê (Thoại Sơn), thần bước chân qua núi Sập chỉ bằng 1 bước chân. Và đó là dấu chân trái, còn dấu chân phải hiện vẫn còn hiện hữu ở núi Ba Thê nhưng nhỏ hơn nhiều lần” - bà Khá (ngụ thị trấn Núi Sập) bắt đầu câu chuyện DCT như thế.

Nằm thong dong trên võng, bà Khá chậm rãi nhớ lại: “Ngày còn trẻ, tôi thường leo lên xem DCT, vì nhà sát ngay bên cạnh. Lúc đó, dấu chân nhìn rõ lắm và hình như không to lớn như bây giờ. Ngày thường có khách viếng chùa, tham quan l, nhưng những dịp rằm, lễ là người ta đến đây rất nhiều. Tôi không nhớ mình đã kể đi kể lại câu chuyện về DCT bao nhiêu lần cho các vị khách ghé quán!”.

Theo cụ, khách tham quan nhiều cũng vui mừng vì du lịch huyện nhà phát triển. Song, nhiều người vẫn còn thiếu ý thức khi lên mõm đá có DCT bày biện, khấn vái, ăn uống xong thì xả rác khắp nơi, khiến cho cảnh vật mất đi vẻ huyền bí, linh thiêng. Bù lại, không ít khách thấy rác nhiều, đã nhặt cho sạch, trả lại vẻ mỹ quan vốn có của nó.

 

Theo người dân nơi đây, mùa mưa, DCT sẽ bị đọng nước nhiều. Khách tham quan ngay dịp này, có người sẽ lấy nước ở đó để rửa tay, rửa mặt với mong muốn được “nước tiên” phù hộ cho nhiều may mắn, thuận lợi.

“DCT có từ xa xưa, do ông bà truyền lại nhưng chúng ta đừng nhầm lẫn giữa giá trị tâm linh với những mê tín. Cầu xin, khấn vái là 1 lẽ, nhưng để được phước lành phần nhiều do công đức, duyên thiện bản thân mọi người tạo nên. Bằng không, có đi chùa hay khấn vái, cầu xin thế nào cũng không được như mong muốn” - bà Khá từ tốn chia sẻ.

Ngẫm lời bậc cao niên nói mà chúng tôi nhận ra nhiều đạo lý ở đời. Còn DCT thì vẫn hiện hữu ở đó, không biết tạo hóa sẽ thay đổi thế nào, nhưng truyền thuyết đẹp về nó sẽ vẫn mãi được lưu truyền.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm