Tin tức - Sự kiện

Mẹ khóc, con khóc vì không tiền chữa bệnh

“Có những cơn đau, nóng sốt khiến bé không thể nuốt nổi được thìa cháo hoặc khi vừa ăn vào rồi lại ói ra. Có những lúc đôi mắt đờ đẫn chỉ muốn thiếp đi nhưng trong người khó chịu lại quấy khóc. Đêm canh con lau mát cho con mà mẹ khóc, con khóc…”, chị Trần Thị Ánh Linh nói.

Bé Nguyễn Trần Gia Huy (sinh năm 2015 ở ấp 5, xã Tam Hiệp, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang) bị bệnh ung thư xương cẳng tay phải mong được trợ giúp để điều trị bệnh. Khi bé Gia Huy sinh ra trong niềm vui vỡ òa của gia đình chị Trần Thị Ánh Linh vì bé Huy rất kháu khỉnh và khỏe mạnh. Từ khi sinh ra, gia đình bé đều không thấy một biểu hiện nào khác thường của bé. Bé vẫn ăn uống bình thường và ngoan ngoãn.

Bé Huy cầu mong sự chia sẻ của bạn đọc.
Bé Huy cầu mong sự chia sẻ của bạn đọc.

Nhưng chỉ được mấy tháng sau, gia đình thấy tay phải của bé có một chỗ sưng lên nhưng khi sờ vào cũng không thấy bé đau. Sau ít ngày, gia đình đưa bé đi khám ở viện tỉnh thì được chẩn đoán tụ máu bầm nhưng uống thuốc cũng không cải thiện.
Khi chuyển lên tuyến trên bác sĩ mổ sinh thiết, gia đình bàng hoàng khi nhận thông báo của bác sĩ là bé bị ung thư xương.
Từ đây, cuộc sống gia đình chị Ánh Linh bị đảo lộn. Nguồn thu nhập bị cắt giảm trong khi số tiền chi ra lại không ngừng. Vì thời gian nghỉ chăm con kéo dài liên tục nên chị buộc phải nghỉ việc ở công ty.
Chồng chị làm hồ không thể nào có đủ tiền vừa lo cuộc sống gia đình vừa chữa bệnh cho con. Thời gian đầu, còn vay mượn người thân bạn bè mỗi người một chút để lo cho bé nhưng số tiền đó cứ nhân dần lên. Có những toa thuốc ngoài danh mục khiến cả gia đình chạy ngược xuôi không đủ.
8 triệu đồng một toa thuốc bằng cả nguồn thu nhập của hai vợ chồng khi còn lao động. Không đành để con bệnh anh chị lại phải nhờ vay lãi để chữa bệnh cho con. Nếu như chỉ một vài lần thì anh chị có thể cố được, ngặt nỗi con mắc bệnh lâu dài nên anh chị bế tắc.
Chia sẻ với chúng tôi chị Linh than thở: “Chúng tôi không còn bấu víu vào đâu được nữa nên đành nhờ đến sự giúp sức của xã hội. Chúng tôi chỉ mong mỏi làm sao có đủ tiền chữa bệnh cho con thôi. Mỗi lần nhìn con đau đớn mà xót xa lắm. Có những cơn đau, nóng sốt khiến bé không thể nuốt nổi được thìa cháo hoặc khi vừa ăn vào rồi lại ói ra. Có những lúc đôi mắt đờ đẫn chỉ muốn thiếp đi nhưng trong người khó chịu lại quấy khóc. Đêm canh con lau mát cho con mà mẹ khóc, con khóc. Cứ nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình tôi lại thấy thương con vì nghĩ tới đâu cũng thấy cụt đương”.

Nên đọc
Theo báo Vietnamnet
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo