Nhọc nhằn cuộc sống của 4 chị em không còn cả cha lẫn mẹ
Bố mẹ lần lượt rời xa vì bạo bệnh chỉ trong một thời gian ngắn, 3 chị em nhỏ dại chỉ còn biết bấu víu vào bà nội, tương lai mịt mù.
Họa vô đơn chí
Căn nhà kiên cố hai gian vẫn còn thơm mùi sơn mới nằm khuất cuối xóm Bắc Sơn (xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An) vừa mới được hoàn thành cách đây chưa lâu nay đã bị lẫn át bởi mùi khói nhang nghi ngút, tiếng khóc của trẻ thơ khát sữa mẹ.
Một mái ấm bình yên, giản dị với những tiếng cười đùa trẻ thơ nơi xóm nghèo đã không còn từ suốt gần 2 năm nay kể từ lúc người đàn ông trụ cột trong gia đình đột ngột qua đời.
Vừa trông chừng đứa cháu nội hơn 1 tuổi ngồi chơi, bà Nguyễn Thị Khuyên (SN 1950, trú xóm Bắc Sơn, xã Long Thành) vừa tranh thủ nhặt nhanh mớ rau vừa cắt ngoài vườn vào để chuẩn bị bữa tối cho 4 đứa cháu nội của mình.
Bà Khuyên buồn bã kể, anh Phạm Văn Liên (SN 1972, con trai bà Khuyên) là con út trong gia đình. Không có nghề nghiệp ổn định, nhưng nhờ vào tính cần cù, chịu khó nên sau khi lập gia đình, hai vợ chồng anh Liên cũng gắng gượng mưu sinh và chung sống hạnh phúc với nhau qua ngày.
Chỉ tay vào căn nhà 2 gian vừa mới hoàn thành, bà Khuyên cho biết, để có chỗ cho mẹ mình và vợ con có chỗ “trú mưa” sau khi ngôi nhà cũ đã bị xuống cấp nghiêm trọng, anh Liên đã phải cố gắng tích cóp trong nhiều năm liền, vay mướn anh em họ hàng để xây nhà. Thế nhưng, khi nhà mới chuẩn bị hoàn thành thì cũng là lúc người đàn ông 44 tuổi này đột ngột ra đi.
Giữa năm 2015, anh Liên bắt đầu suy sụp, mất ăn mất ngủ khi biết tin chị Nguyễn Thị Quyết (vợ anh Liên) bị bệnh ung thư vú. Không muốn các con của mình phải mồ côi mẹ khi tuổi đời còn quá nhỏ, người cha này đã thức trắng nhiều đêm liền tìm mọi cách cữu vãn tình hình, vay mướn tiền đưa vợ đi khắp nơi chữa bệnh.
“Sức khỏe của nó mỗi ngày một tệ, thân thể gầy gò, suy nhược vì mất ăn, mất ngủ. Tôi sợ quá nên bảo nó đi đến thầy lang ở xã bên khám nhưng không phát hiện có bệnh gì cả mà chỉ là do tinh thần suy sụp nên mới như vậy”, bà Khuyên nhớ lại.
Đến rạng sáng mồng 3 Tết nguyên đán 2015, khi đang ngủ thì anh Liên bất ngờ lên cơn co giật rồi qua đời khi đang trên đường đến bệnh viện vì suy nhược cơ thể. Nỗi đau đó chưa kịp nguôi ngoai, 4 đứa trẻ vẫn còn tuổi chơi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng chính ngày tết này năm sau, chị Quyến cũng qua đời vì căn bệnh ung thư.
Tương lai mịt mờ của 4 đứa trẻ
Câu chuyện bị ngắt quãng khi cháu Phạm Thị Diệu Linh (hơn 1 tuổi) bỗng khóc thét lên vì đói, vội vàng chạy lại bế cháu lên dỗ dành, bà Khuyên vừa lo lắng khi nhìn vào hộp đựng sữa bột được xay từ gạo và đỗ xanh để làm cháo cho cháu.
Bà Khuyên cho biết, do chị Quyến bị bệnh, phải lấy bệnh viện làm nhà ở nên từ lúc mới 4 tháng tuổi, cháu Linh đã phải cai sữa mẹ. Ngày cháu bắt đầu bị bô tập nói, thay vì tiếng ba, tiếng mẹ, bà Khuyên phải tập cho cháu tiếng nói đầu đời là bà và tên của các anh chị cháu.
Suốt hơn 2 tháng qua, căn nhà của hai vợ chồng anh Liên vẫn thường xuyên có người lui tới hỏi thăm, động viên và mang nay bó rau, mai cân gạo, con cá tới giúp đỡ 5 bà cháu vượt qua khó khăn. Chứng kiến cảnh đứa trẻ phải thay cha mẹ gánh vác việc gia đình, chăm sóc các em khi mới bước qua tuổi 12 khiến ai nấy đều không cầm nổi nước mắt.
Bà Khuyên phải đưa ảnh bố mẹ cho các cháu để giỗ dành khi các cháu khóc đòi mẹ.
Ở độ tuổi còn ham chơi này, có lẽ Phạm Thị Vinh (con đầu của anh Liên) vẫn chưa thể cảm nhận hết được nỗi đau và mất mát của gia đình mình. Nhưng đôi mắt to, tròn vẫn còn trong trẻo với những tiếng cười đùa với lũ bạn sau giờ học ngày nào đã không còn trên gương mặt nhỏ nhắn của Vinh từ sau ngày mẹ mất.
Sau mỗi giờ học, Vinh phải nhanh về nhà phụ bà chăm em và làm việc vặt trong gia đình. Đôi mắt đỏ hoe khi bế đứa em mới hơn 1 tuổi trên tay, Vinh ngước nhìn lên di ảnh bố và mẹ trên bàn thờ rồi quay sang nói với bà nội: “Nhất định cháu sẽ thay cha mẹ chăm sóc các em thật tốt để cha mẹ không buồn vì cháu”.
Gượng cười rồi đáp trả lại câu nói của Vinh “cháu bà thành người lớn thật rồi đó” mà lòng bà Khuyên như thắt lại. Người đàn bà 66 tuổi giàn giụa nước mắt, cả bốn đứa trẻ còn quá nhỏ, nên sau khi bố mẹ cháu mất, bà đã phải gửi đứa cháu mới 3 tuổi (người con thứ 3 của anh Liên) lên nhà ngoại ở xã bên cạnh chăm sóc.
Bà Khuyên cũng không biết sẽ phải xoay sở ra sao để lo cho ăn học cho 3 cháu còn lại. “Bây giờ được bà con lối xóm giúp đỡ cho cái này cái kia ăn tạm qua ngày cũng tạm phải lo cái ăn. Nhưng tôi đã già cả, mai mốt chết rồi không biết các cháu sẽ phải bấu víu vào ai”, bà Khuyên nghẹn ngào nói.
Theo bà Khuyên, để hoàn thành ngôi nhà và có tiền chữa bệnh cho chị Quyến, anh Liên đã vay mướn ngân hàng và anh em nội ngoại hơn 150 triệu đồng. Sau khi hai vợ chồng anh Liên mất, thương các cháu còn quá nhỏ để phải lo gánh khoản nợ này...