Thương hai vợ chồng già cứ nửa đêm lại chạy trốn con
Dẫn tôi đi qua gian bếp ẩm thấp, trước mặt là một căn buồng nhỏ chỉ chừng vài mét vuông,với cánh cửa sắt luôn cài then. Bác Phạm Thị Huy (60 tuổi), mắt đỏ hoe , sụt sùi nói không thành tiếng: “ em..em nó ở trong này…”. Nhìn theo tay bác, tôi không khỏi giật mình, trong gian buồng ẩm ướt là một phụ nữ không mảnh vải che thân, với lởm chởm vài sợi tóc. Thấy tiếng động chị lùi vào trong khua bát loảng xoảng và nhe răng cười nhăn nhở.
Được bác Quý trấn an, tôi dũng cảm cùng bác bước vào buồng, cứ nâng máy ảnh lên thì nước mắt lại ướt nhòe, phải vất vả lắm tôi mới ghi lại vài khoảnh khắc của một con người đang “sống”. Mà tôi tin, với bất cứ ai trên thế gian này nhìn thấy cũng không khỏi xót xa. Nhìn con gái, người cựu binh già không giấu được những giọt nước mắt. Cảm xúc đau xót trào dâng, ông ngậm ngùi kể cho chúng tôi nghe cuộc đời sóng gió của mình…
5 năm quân ngũ, chiến đấu tại chiến trường B3, sau đó chuyển ngành về làm công nhân ở nông trường Vạn Thắng, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Rồi ông Quý gặp và kết hôn với bà Huy ít hơn ông 2 tuổi. Lần lượt 2 đứa con Vũ Thị Mến (sinh năm 1980) và Vũ Xuân Anh (sinh năm 1982) ra đời trong niềm hân hoan, hạnh phúc vô bờ. 2 đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn được ăn học đủ đầy, những mong sau này báo hiếu cha mẹ. Vậy mà…
Ngồi thất thần, mân mê lật từng trang trong cuốn sổ lưu bút lớp 12 của chị Mến, trân trân nhìn những hàng chữ ngay ngắn, thẳng tắp của con gái, bà Huy khóc ngất. Đứa con gái ngoan ngoãn xinh đẹp của bà ngày nào, giờ đây chỉ như sinh vật vô tri, vô giác, không biết đau, không biết nóng, lạnh chi hết. “Con bé phát bệnh từ lúc học lớp 12, 18 năm nay, tôi với ông ấy đưa em nó đi khắp các bệnh viện tâm thần, nhưng cũng không ăn thua…bây giờ thì bố mẹ cũng cùng kiệt hết cách rồi…” . Nói rồi, bà Huy lại ôm mặt khóc nức nở.
“ Ngày xưa em nó học giỏi, hát hay lắm, bây giờ thì chẳng còn biết gì nữa, mặc quần áo vào thì xé hết ra, chăn màn cũng xé và nhai hết, tóc và lông mày, lông mi em nó cũng tự vặt. Mùa hè còn đỡ chứ, mùa đông có hôm cả người em nó đỏ lên như tôm luộc vì lạnh mà cũng không biết lạnh… Đau lòng lắm, nhưng chúng tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa…”, người mẹ già bất hạnh lại ho sặc sụa và nghẹn lại trong tiếng nấc.
Chỉ tay về phía đứa con trai đang ngồi ngây dại lảm nhảm, ông Quý não nề cho biết: “ Đây là cháu thứ 2 nhà tôi, trước nó khỏe mạnh bình thường, năm 2006 tôi cưới vợ cho nó, và đã có 1 đứa con gái. Nhưng rồi cách đây hơn 4 năm nó tự nhiên phát bệnh điên như chị nó. Tôi cũng chạy vạy đưa con đi chữa ở bệnh viện tâm thần tỉnh Phú Thọ mãi mà chả ăn thua gì. Bình thường cháu nó cứ ngồi yên lảm nhảm thế, nhưng khi lên cơn là cháu nó đập phá đánh bố đánh mẹ… nhiều lúc đang đêm thấy cháu nó lên cơn là vợ chồng tôi phải chạy trốn…”.
Khi được hỏi về vợ con của anh Anh, ông Quý buồn rầu cho biết: “Thằng Anh nó phát bệnh, đánh chửi vợ con thì vợ con nào chịu nổi, mẹ con nó bồng nhau về ngoại ở mấy năm nay rồi…Tôi không trách mà thấy thương lắm, vì lấy phải con mình nên nó mới lỡ dở như vậy. Chỉ mong thi thoảng mẹ con nó về đây cho tôi nhìn cho đỡ nhớ cháu thôi…”
Gần đây, căn bệnh tiểu đường và cao huyết áp cứ hành hạ ông Quý suốt, bà Huy cũng chẳng thể làm nổi công việc gì vì chứng thoái hóa khớp và dạ dày nặng. Đã có lần nghĩ quẩn, ông bà định tính chuyện buông xuôi tất cả… Nhưng nhìn các con dứt ruột đẻ ra, và nghĩ đến đứa cháu nội, ông bà lại không đành. Người cựu binh già vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó, ở đâu đó sẽ xuất hiện điều kỳ diệu...để ông lại nhìn thấy các con mình khỏe mạnh như xưa...
Trao đổi với chính quyền địa phương, Anh Bùi Quang Thức trưởng khu Vạn Thắng ái ngại cho biết: “ Nhắc đến gia đình ông Quý là cả xã tôi không ai không biết. Khổ lắm! Ông bà đã già yếu lại phải chăm nom cho 2 đứa con mắc bệnh tâm thần. Qua đây đại diện chính quyền địa phương khẩn thiết nhờ quý báo cùng các nhà hảo tâm chung tay giúp đỡ cho cháu Mến, cháu Anh có cơ hội được chữa bệnh…”
End of content
Không có tin nào tiếp theo