Bi kịch của gia đình người chiến sĩ hậu cần không may bị tử nạn
Chứng kiến những hình ảnh về hoàn cảnh gia đình Trung úy Bùi Văn Thanh, công tác tại Quân khu V vừa tử nạn vì tai nạn giao thông ai cũng không thể cầm lòng. Vợ chồng ông Bùi Văn Táo (xã Hồng Lộc, huyện Lộc Hà, Hà Tĩnh) có 3 người con, 2 trai, một gái. Cuộc sống gia đình ông trước đây khiến nhiều người phải mừng cho ông bà vì các con đều chăm ngoan học giỏi.
Đứa con đầu là Bùi Văn Tính, sinh viên trường Đại học Vinh, người con thứ 2 là Bùi Văn Thanh, Học viện Hậu cần và cô con gái út Bùi Thị Nga, học ngành Tài chính, Đại học Hà Tĩnh. Cả 2 vợ chồng ông Táo đều đau yếu thường xuyên nên không lao động được như người bình thường. Vợ ông là bà Phạm Thị Luân vốn đã ốm yếu, lại mắc căn bệnh hở van tim hai lá. Còn bản thân ông bị thoái hóa cột sống, viêm đa khớp nên việc để vừa có tiền chữa bệnh, trang trải cuộc sống vừa lo cho các con ăn học là điều rất khó thực hiện.
Trước hoàn cảnh khó khăn đó, người con đầu là Bùi Văn Tính lúc ấy (năm 2010) đang học ngành xây dựng năm 3 tại Đại học Vinh đành phải xin nghỉ học để đi làm thuê kiếm tiền phụ cha mẹ và tiếp bước cho các em được đến trường. Chứng kiến cảnh đứa con đầu phải nghỉ học do gia đình quá nghèo ông Táo chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, còn bà Luân thì cũng vì thế mà bệnh tình ngày một nặng hơn.
Niềm hy vọng bây giờ có lẽ được đặt cả vào người con thứ 2 và cô con gái út, nhất là người con thứ 2 Bùi Văn Thanh, sinh viên trường Học viện Hậu cần. Năm 2013, Thanh ra trường và được phân vào công tác tại Quân Khu V (Gia Lai). Và sau đó, gia đình ông Táo có thêm niềm vui khi Thanh kết hôn với Nguyễn Thị Hà là người cùng quê. Niềm hạnh phúc của vợ chồng Thanh và gia đình ông Táo như được nhân đôi khi, Hà đã mang đứa con đầu lòng.
Thế nhưng niềm vui ấy kéo dài chưa được một năm thì liên tiếp những tai họa đã giáng xuống gia đình ông. Thanh và Hà cưới nhau, Hà thì ở quê nhà, còn Thanh phải vào đơn vị. Hai vợ chồng cách nhau cả ngàn cây số, mỗi năm cũng chỉ có thể gặp nhau một lần. Ngày Hà mang đứa con đầu lòng, cho đến lúc sinh Thanh cũng chưa được về lấy một lần.
Rồi tin mừng báo đến anh, một cô công chúa đã cất tiếng khóc chào đời trong niềm vui vô bờ bến. Khi đứa con được 10 ngày tuổi, Thanh xin phép đơn vị về quê thăm nhà, thăm vợ con. Ngày cha gặp con, vợ gặp chồng vỡ òa trong nước mắt vì niềm hạnh phúc quá lớn. Nhưng nào ai ngờ, lần gặp con đầu tiên ấy của người cha vừa mới tuổi 27 cũng là lần gặp cuối cùng. Về thăm con được một ngày, sang ngày thứ 2 anh Thanh đang trên đường mua sữa về cho con thì gặp tai nạn. Anh bị đa chấn thương, hơn 10 ngày nằm tại bệnh viện Việt Đức, mặc dù đã được các bác sĩ cố gắng cứu chữa nhưng anh đã không thể qua khỏi.
Con tử nạn khiến bệnh tình của người mẹ ngày một nặng thêm. Bà Luân bất thần và thường xuyên lên cơn động kinh. Khi chúng tôi xuống thăm gia đình thì chỉ có mình chị Hà ở nhà. Được một lúc thì bà Luân lên cơn động kinh rồi ngất lịm, chân tay cứng dần lại. Hà vừa ôm đứa con mới hơn 3 tháng tuổi khóc thét vì đói vừa phải xoa bóp cho người mẹ vừa gọi điện cho bố và mọi người về để cứu mẹ… Chứng kiến những hình ảnh thương tâm này ai cũng chạnh lòng.
Sau chừng 30 phút sau khi được một vị bác sĩ cạnh bên châm cứu bà Luân mới qua được con nguy kịch. “Chúng em yêu nhau từ khi anh ấy vào học đại học. Ra trường chúng em cưới nhau. Lúc biết em có bầu thì anh ấy cũng đang ở đơn vị. Khi con sinh được 10 ngày anh ấy mới được về để thăm con, nhìn con. Nhưng đó cũng là lần cuối rồi…”, những tiếng khóc ai oán, xé lòng của người vợ trẻ khiến ai cũng đau lòng.
Trên chiếc bàn thờ là di ảnh của Trung úy Bùi Văn Thanh, tuổi đời mới tròn 27. Những bộ quân phục, hành trang của anh vẫn đang được người vợ trẻ giữ lại, bỏ bên cạnh bàn thờ. Người vợ như ngã quỵ bên bàn thờ chồng với những tiếng khóc ai oán.
Nỗi đau mất chồng còn đó, giờ nhìn đứa con mới được hơn 3 tháng tuổi xanh xao, ốm yếu chị Hà lại như cứ chết đi sống lại. Hà sinh con nhưng không có sữa, nhà cũng không có tiền để mua sữa ngoài cho con bú, nên chỉ biết nấu cháo loãng cho con ăn. Nhìn hình ảnh chị Hà đút từng thìa cháo loãng cho đứa con mới hơn 3 tháng tuổi nuốt một cách ngon lành ai cũng phải rơi nước mắt.
“Thằng Thành nó bị tai nạn, nằm viện hơn 10 ngày. Một ngày phải nộp tiền viện phí, phẫu thuật đến mấy triệu. Lúc đó, chúng tôi quyết bán tất cả tài sản để mong sao cứu được con, nhưng không được. Giờ con mất, trong nhà cũng không còn gì. Nhìn cháu đói, khóc vì khát sữa nhưng cũng chỉ biết lấy cháo đút cho cháu thôi”, ông Táo ánh mắt khắc khổ, xa xăm như cố nuốt những giọt nước mắt vào lòng.
Giờ đây cuộc sống của bà Luân cũng đang bị đe dọa bởi căn bệnh viêm xương chũm khiến bà thường bị lên cơn động kinh và ngất xỉu. Nếu không được đưa đến bệnh viện để phẫu thuật thì rất nguy hiểm.
Thế nhưng với hoàn cảnh không có một đồng bạc trong nhà, việc có số tiền vài chục triệu làm phẫu thuật cho bà Luân là điều không thể. Ngày anh Thanh bị tai nạn cũng là khi những tài sản trong nhà cũng theo đó ra đi. Trong căn nhà cấp bốn xập xệ, trống không dường như chực đổ xuống.
Rời ngôi nhà của gia đình ông Táo, hình ảnh người vợ trẻ bế đứa con khát sữa, xanh xao, nhợt nhạt, rồi những chiếc quân phục, di ảnh của người chiến sĩ trẻ trên bàn thờ, người mẹ bệnh tật nằm bất động trên chiếc sạp gỗ giữa nền nhà cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.
Chúng tôi chỉ biết mong rằng, gia đình ông sẽ nhận được nhiều sự chia sẻ, giúp đỡ của các nhà hảo tâm, bạn đọc gần xa.
End of content
Không có tin nào tiếp theo