Cha bị giết, mẹ chết vì tai nạn, hai đứa trẻ ngơ ngác trong cảnh mồ côi
Từ hôm chị Nguyễn Thị Đạt (trú xóm Xuân Sơn, xã Nghi Thạch, Nghi Lộc, Nghệ An) gặp nạn, bà Mai Thị Loan (67 tuổi) phải đến nhà, hương khói cho con gái và chăm sóc hai đứa cháu, 1 bé 3 tuổi, 1 bé 5 tuổi. “Từ nhỏ đã vắng cha nên hai đứa quấn mẹ lắm. Gần 1 tháng nay, không đêm nào hai đứa ngủ yên, cứ một trong hai đứa tỉnh giấc, khóc nhớ mẹ là đứa kia cũng dậy khóc theo. Thương con, thương cháu, bà cũng chỉ biết khóc theo. Sao con tôi, cháu tôi lại khổ thế này?”, bà Loan thổn thức.
“Hoàn cảnh của chị em bé Ngọc, bé Sang thì đúng là bi đát quá, bé Sang còn chưa biết cả mặt bố. Chỉ trong 1 thời gian ngắn, mất cả cha lẫn mẹ mà người nào cũng chết đau đớn, tức tưởi...”, anh Đặng Xuân Hưng thở dài trước số phận nghiệt ngã của gia đình người hàng xóm.
Ngày 19/7, trên đường từ nhà lên TP Vinh nhận giò để đi giao cho các quán ăn, chị Đạt va chạm với một ô tô và tử vong ngay sau đó. Sự ra đi đột ngột của người mẹ trẻ khiến nhiều người không khỏi xót xa khi chồng chị, anh Nguyễn Quang Hạnh cũng qua đời cách đây chưa lâu.
Năm 2012, sau khi vay mượn xây được căn nhà, anh Hạnh quyết định làm thủ tục xuất khẩu sang Angola làm việc để trả nợ và dồn tiền chữa bệnh cho con gái Nguyễn Ngọc Ánh (SN 2011 – bị suy dinh dưỡng nặng, ảnh hưởng đến khả năng vận động). Sau khi đặt cọc cho công ty môi giới 5.000 USD, mãi không thể xuất cảnh được, biết bị lừa, anh Hạnh đến yêu cầu họ trả lại thì bị một nhóm người đâm chết. Vào thời điểm đó, chị Đạt mới mang thai cháu Sang được hơn 1 tháng.
Người phụ nữ khốn khổ này ôm theo đứa con gái dặt dẹo cùng bụng bầu theo kiện mấy cấp tòa án để đòi công lý cho chồng. Cuối cùng, kẻ trực tiếp tước đoạt mạng sống của chị phải đi tù, còn người đứng đầu công ty môi giới kia chỉ bị án phạt về tội gây rối trật tự công cộng.
Chồng chết, nợ ngập đầu, cuộc sống của 3 mẹ con chị Đạt khó khăn hơn bao giờ hết. Bé Ánh phải gửi sang nhờ bà ngoại nuôi hộ bởi bà nội cũng mất sau cái chết của chồng ít lâu, ông nội thì già yếu. Khi bé Sang cứng cáp hơn một tý, chị Đạt đón Ánh về cùng.
Tòa tuyên kẻ giết chết anh Hạnh phải đền bù một số tiền, cùng với đó là trợ cấp nuôi dưỡng bé Ánh, bé Sang hàng tháng. Nhưng khổ nỗi, nhà người ta cũng nghèo quá, mỗi tháng dành ra cả triệu bạc để trợ cấp con nạn nhân cũng là điều quá sức. Bởi vậy, hai gia đình đi đến thống nhất, chị Đạt sẽ nhận giò chả từ gia đình bị cáo, đi bỏ mối cho các quán ăn, nhà hàng, tiền trợ cấp sẽ được lấy trong số tiền lãi đó.
“Từ hồi đi bỏ mối giò chả cho các nhà hàng, quán ăn, Đạt phải đi từ 4h sáng, lúc đó các con còn ngủ chưa dậy. Nó bật đèn sáng, chuẩn bị bữa sáng sẵn, khóa cửa cẩn thận rồi mới đi, có hôm lấy hàng xong thì phải chờ người ta trả tiền, 9-10h sáng mới về. Được cái chị em Ngọc còn bé nhưng ngoan và yêu thương nhau lắm, sáng dậy không có mẹ thì hai chị em vẫn tự chơi với nhau đến khi mẹ về”, bà Loan kể tiếp.
Nhưng buổi sáng định mệnh ấy, chị Đạt không bao giờ trở về nữa. Lúc đầu, bé Ngọc chưa hiểu chuyện, thấy em khóc nhớ mẹ thì động viên em với cái giọng chưa được rõ “mẹ đi bỏ giò mà, tý mẹ về”. Nhưng sau gần 1 tháng trời, trong trí óc non nớt của bé đã hiểu ra rằng mẹ không bao giờ trở về nữa. Đến bữa cơm, nó dắt em ra trước bàn thờ mẹ: “Mời mẹ Đạt về ăn cơm” rồi đứng vái lia lịa. Thằng em ngơ ngác nhìn chị rồi cũng làm theo.
Cú sốc tâm lý sau khi mẹ qua đời khiến bệnh suy dinh dưỡng của Ngọc thêm trầm trọng, chỉ trong vòng 1 tháng bé bị sút cân, thị lực cũng bị ảnh hưởng. 5 tuổi nhưng Ngọc chỉ nặng 13kg, đi đứng chưa vững, khả năng diễn đạt ngôn ngữ cũng không bằng các bạn cùng lứa tuổi.
Nhìn hai đứa cháu ngây thơ, tự chơi với nhau, anh Nguyễn Văn Thao – anh trai chị Đạt thở dài: “Chỉ trong 1 thời gian ngắn, hai cháu tôi mồ côi cả cha, lẫn mẹ, ông nội thì già yếu, anh em thì ở xa nên bà ngoại phải sang ở cùng. Anh em bên ngoại cũng có công việc riêng, thương cháu, thương em chỉ biết chạy qua chạy lại đỡ đần việc này việc nọ.
Anh em cũng bàn tính, mỗi nhà nuôi một cháu nhưng chúng còn bé thế, không còn cha mẹ mà tách ra mỗi đứa một nơi không đành. Trước mắt thì bà ngoại ở đây, thỉnh thoảng ông nội qua lại, hương khói, chăm sóc hai cháu chứ cũng chưa tính cách khác được”.
Khi có mặt tại gia đình, người chủ phương tiện gây tai nạn khiến chị Đạt tử vong cũng có mặt để thắp hương tạ tội với nạn nhân đồng thời mong muốn gia đình tha thứ. Ôm hai đứa cháu nhỏ dại vào lòng, bà Loan nói: “Đạt qua đời, nỗi đau đó đối với gia đình, với hai cháu đây là không gì khỏa lấp nỗi. Tai nạn xảy ra là điều không ai muốn, anh cũng đã có lời, qua lại thăm hỏi, hỗ trợ các cháu, chúng ta cũng không nên thù oán nhau làm gì, người mất cũng mất rồi…”. Những lời chan chứa tình người của mẹ nạn nhân khiến anh rưng rưng chỉ biết cúi đầu im lặng.
Bé Sang đòi chơi trò chơi, bằng những bước đi tấp tểnh, bé Ngọc đưa em lại thùng đồ chơi, chọn mấy thứ đồ chơi trò nấu ăn. “Đây là cá, đây là thịt này. Chị nấu lát nữa mẹ Đạt về cùng ăn nhá!”. Nghe chị nói, thằng bé Sang gật gật đầu trong nỗi xót xa đau đớn của bà, của cậu…
End of content
Không có tin nào tiếp theo