Chỉ còn vài tuần nữa là đám cưới của tôi sẽ diễn ra. Có thể nói, đây là một thất bại lớn nhất trong cuộc đời tôi, một sự cay đắng mà tôi phải trả giá cho những toan tính của mình. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác cả. Chính tôi tạo ra ngang trái này và tôi phải tự mình gánh lấy.
Tôi luôn được đánh giá là một anh chàng điển trai, khéo ăn nói. Mặc dù xuất thân từ nông thôn nhưng khi lên thành phố học tập và làm việc, tôi nhanh chóng bắt nhịp với cuộc sống nơi đây. Những năm tháng tuổi trẻ, tôi có 3 mối tình, cuộc tình nào cũng yêu thương, cũng sâu đậm lắm. Tôi chân thành yêu họ, nhưng đổi lại, thứ mà họ cần tôi không có nên họ đều rời bỏ tôi. Câu nói của cả ba cô gái mà tôi từng dốc ruột, dốc gan để yêu đã khiến tôi ám ảnh: “Anh tốt, em yêu anh, nhưng giờ anh chẳng có gì trong tay, em sợ lắm. Em sợ cảnh làm dâu, làm vợ trong một gia đình nghèo, không có tiền làm sao mà hạnh phúc được hả anh”.
Vậy là tôi gạt bỏ hết cái suy nghĩ phải lấy nhau vì yêu đi. Những kinh nghiệm đau thương khiến tôi nhận ra rằng cái mình cần là có tiền, chỉ có thế mới không khiến người đời coi thường. Hơn nữa, có như vậy tôi mới lo lắng và giúp đỡ được bố mẹ, cũng như các em ở quê.
Cuộc sống run rủi thế nào mà tôi lại gặp cô ấy – vợ sắp cưới bây giờ của tôi. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, không ai nghĩ cô ấy là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có. Cô ấy chính là con gái của sếp ở cơ quan tôi. Vài lần cô ấy đến thăm bố, tôi mới gặp và biết. Tôi đã lên kế hoạch tiếp cận cô nàng mặc dù thú thật, trong lòng tôi chẳng mấy ấn tượng với cô ấy bởi nhan sắc nhìn khá thô kệch, quê mùa.
Ròng rã vài tháng trời theo đuổi, biết bao lần đón đưa, thể hiện tình yêu… cuối cùng tôi cũng có được cái gật đầu của cô ấy. Bố mẹ vợ tương lai cũng quý tôi lắm. Dù sao trông tôi cũng điển trai, lại nhanh nhẹn nên họ quý là đương nhiên thôi.
Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi lên kế hoạch để bạn gái có bầu, đám cưới nhanh chóng được chuẩn bị. Nhà cô ấy chỉ có hai đứa con gái, cô ấy là em út nên chắc chắn sẽ càng được yêu thương, chiều chuộng. Cưới xong, thế nào mà tôi chẳng được mua nhà cửa cho, rồi vợ lại có của hồi môn nưã. Cuộc đời tôi rồi sẽ sang trang mới.
May mắn thay, chỉ hơn 1 tháng sau thì cô ấy báo có bầu. Tôi mừng như bắt được vàng. Tôi nhanh chóng bảo bố mẹ từ quê lên thành phố đi gặp và xin cưới. Nhà gái cũng đồng ý ngay, còn bảo cưới gấp để cho chúng tôi về một nhà, tiện cho việc chăm sóc vợ bầu bí.
Nhiều bạn bè của tôi sốc khi biết vợ tôi lại có nhan sắc xấu đến như vậy. Nhưng tôi không mấy bận tâm. Quan trọng là bây giờ tôi sắp được bước vào một gia đình giàu có, được làm rể một nhà danh giá. Cuộc sống không chỉ của tôi mà gia đình tôi rồi sẽ đổi thay. Trong phút chốc, tôi thấy mấy cái gọi là tình yêu thật phù phiếm.
Nhưng cay nghiệt thay, người tính không bằng trời tính. Sau ngày dạm ngõ được vài hôm, thậm chí vợ sắp cưới còn dọn sang nhà tôi ở tạm luôn rồi thì một tin như sét đánh ngang tai xảy đến. Bố vợ tôi – cũng chính là người sếp ở công ty bị công an bắt vì tham ô… Nghe đâu có đơn tố cáo, toàn bộ tài sản bị niêm phong và phải đối diện với bản án nặng nề… Tôi choáng váng, say sẩm mặt mày. Mẹ vợ tương lai còn sang tìm gặp nhà tôi mong giúp đỡ vì giờ “hai nhà như 1”. Đám cưới vẫn phải nhanh chóng diễn ra chứ cái thai ngày một to nhưng giờ toàn bộ tiền cưới xin, chuẩn bị đều do gia đình tôi phải lo chứ nhà gái không còn tiền bạc…
Tôi cay đắng chấp nhận sự thật này. Tôi không thể bỏ cô ấy vì cô ấy đang mang giọt máu của tôi. Tôi không hiểu nổi vì sao mình phải hứng chịu sự bất hạnh đến nhường này?