Đời sống

'Căn bệnh' ưa sạch sẽ của chồng trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng của tôi

DNVN - Cuộc sống hôn nhân của tôi từng là giấc mơ bao người ngưỡng mộ, nhưng ẩn sâu trong đó là một bi kịch chẳng ai thấu: người chồng với căn bệnh sạch sẽ thái quá. Mỗi lần có khách đến nhà, anh không ngần ngại thể hiện thói quen quái lạ khiến tôi xấu hổ không biết chui vào đâu, và mẹ tôi – chính mẹ vợ của anh – cũng không ngoại lệ!

Chùm nho và lời trách móc nghẹn ngào: Bi kịch từ sự phân biệt đối xử của mẹ chồng / Vợ "hóa đá" khi thấy chồng xuất hiện tại khoa sản với người phụ nữ lạ, nhưng sự thật khiến cô bật khóc vì hạnh phúc

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Ngày đầu về ra mắt, chồng tôi khiến mẹ tôi xuýt xoa vì sự chỉnh chu đến từng chi tiết. Ai mà ngờ được, sau khi cưới, tôi mới nhận ra anh không chỉ sạch sẽ, mà còn ám ảnh với sự hoàn hảo đến mức cực đoan. Mẹ chồng từng hào phóng hứa tặng cả tỷ đồng xây nhà riêng, nhưng sau này tôi mới hiểu: bà muốn đẩy nhanh “của nợ” ra khỏi nhà càng sớm càng tốt!

Nhà mới của chúng tôi, mất đến nửa năm xây dựng, là minh chứng rõ nét cho tính cách khó chiều của anh. Mỗi viên gạch, mỗi góc tường đều phải đúng đến từng milimet. Các anh thợ xây mệt mỏi lắc đầu: “Lần đầu làm nhà kiểu này, cũng là lần cuối.”

Nhà hoàn thành, tưởng sẽ yên ổn, nhưng không. Chồng tôi biến căn nhà thành “thánh địa” sạch sẽ, nơi không một hạt bụi được phép tồn tại. Sáng sớm, tiếng máy hút bụi vang lên thay cho tiếng chuông báo thức. Tôi vừa gắp miếng cơm chưa kịp nuốt, anh đã dọn mâm, rửa sạch bát đĩa.

Khách tới chơi? Câu chuyện này luôn kết thúc bằng lời xin lỗi vì những hành xử kỳ cục của chồng tôi. Một người bạn thân của tôi từng giận tím mặt khi anh liên tục lau sàn nơi cô ấy vừa bước qua, như thể bạn tôi để lại dấu vết “không sạch”.

 

Hai ngày trước, mẹ tôi từ quê lên thăm. Tay bà xách túi quà quê nặng trĩu, chân vừa đặt vào cửa thì chồng tôi – cầm sẵn cây chổi lau nhà – lao tới lau đi lau lại chỗ mẹ tôi đứng. Lý do? “Chân bà dính đất bẩn.”

Mẹ tôi hiền lành cười xòa, nhưng tôi thì giận tím mặt. Mọi chuyện không dừng lại ở đó. Con gà mẹ tôi mang từ quê lên, chồng tôi rửa sạch đến mức da bong tróc, còn bộ lòng gà thì vứt luôn vào thùng rác. Đến khi mẹ tôi xuống bếp, chưa kịp nhặt rau, anh đã hét vọng ra: “Mẹ rửa tay trước đã!”

Mẹ tôi chỉ biết im lặng. Còn tôi? Một cơn giận dữ dâng lên, nhưng nhìn thấy nụ cười xởi lởi của anh khi mang nước mời mẹ vợ, tôi lại chỉ thở dài bất lực.

Chồng tôi không xấu, thậm chí là người rất yêu thương vợ con. Nhưng căn bệnh sạch sẽ thái quá đã biến cuộc sống hôn nhân thành một trận chiến tâm lý dai dẳng. Tôi không muốn dẫn bạn bè về nhà, càng không dám để người thân chứng kiến sự kỳ cục ấy thêm một lần nào nữa.

Tôi phải làm gì để chồng tôi nhận ra rằng: cuộc sống là sự hài hòa, chứ không phải áp lực phải hoàn hảo từng li từng tí? Hay tôi phải học cách sống chung với nỗi ám ảnh của anh, mặc cho sự bất tiện và xấu hổ ngày càng chồng chất?

 

Mỗi ngày trôi qua, tôi đều tự hỏi: có phải tình yêu đủ mạnh để tôi vượt qua tất cả, hay đây chính là ngõ cụt của hôn nhân mà tôi chẳng hề ngờ tới?

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm