Đời sống

1 giờ đêm về nhà mang theo một bên vai bị thương, cô vợ đờ đẫn rồi bật khóc ân hận khi nghe tiếng quát bên nhà hàng xóm vẳng đến

Chịu đựng cơn đau từ bả vai truyền đến để dắt xe máy vào sân, Điệp giật mình nghe được tiếng quát bên nhà hàng xóm vẳng đến.

Sinh nhật vợ, chồng không tặng quà còn mắng bày đặt nhưng chứng kiến màn “tất tay” của cô vài tiếng sau anh cũng đủ tê tái cõi lòng / Mỗi lần mẹ chồng đến thăm vợ chồng lại lục đục

Hôn nhân chưa bao giờ là một màn "góp gạo thổi cơm chung". Hôn nhân phải có sự sẻ chia, thấu hiểu và chăm sóc lẫn nhau, đó mới chính là mối quan hệ vợ chồng đúng nghĩa. Tuy nhiên nhiều khi phụ nữ bị "dắt mũi" bởi những câu nói như "đàn ông ai chẳng thế" hay "được như anh ta là tốt lắm rồi". Để rồi họ tự nhấn chìm bản thân trong một cuộc hôn nhân lạnh lẽo.

Điệp (33 tuổi) chia sẻ cô kết hôn được 6 năm và có 2 con khỏe mạnh, đáng yêu. Cuộc hôn nhân của cô nhìn bên ngoài khá yên ấm, ai cũng khen ngợi vợ chồng Điệp hạnh phúc nhưng bản thân cô thì chưa khi nào thấy thỏa mãn.

"Không phải tôi đòi hỏi cao mà bởi vì chồng tôi là người đàn ông khô khan, vô tâm, hàng tháng anh ấy đưa cho vợ 50% chi tiêu sinh hoạt trong nhà, còn lại không quan tâm tới bất cứ điều gì cả. Việc nhà, con cái đều giao phó hết cho vợ, con ốm bệnh cũng chỉ một tay tôi lo lắng...", Điệp kể.

1 giờ đêm về nhà mang theo một bên vai bị thương, cô vợ đờ đẫn rồi bật khóc ân hận khi nghe tiếng quát bên nhà hàng xóm vẳng đến - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Đối với Hội - chồng Điệp thì cuộc sống của anh chỉ gói gọn trong hai từ công việc và bạn bè. Hết giờ làm Hội thoải mái tụ tập với bạn bè, anh thản nhiên đi qua đêm và vắng nhà nhiều ngày liền mà chẳng hề bận tâm vợ con ở nhà ra sao. Có lúc Điệp ốm, 2 đứa trẻ cũng ốm nhưng 3 mẹ con cô vẫn phải tự lo cho nhau vì Hội cho rằng chuyện con cái là chuyện của phụ nữ.

Sống với 1 người chồng vô tâm, ích kỷ, số lần Điệp phải chịu tủi thân, ấm ức đếm không xuể. Suốt 6 năm qua cô chẳng khác gì một bà mẹ đơn thân nuôi con. Đến con cái mà Hội còn chẳng bận lòng, tất nhiên anh cũng không hề để tâm đến vợ. Điệp vất vả, mệt nhọc thế nào, cô có chuyện buồn hay gặp khó khăn ra sao anh vẫn chẳng quan tâm. Nhiều khi cả ngày hai vợ chồng không nói với nhau câu nào vì Hội đi từ sáng sớm và trở về nhà khi 3 mẹ con Điệp đã ngủ say. Những lần Hội cùng bạn bè đi du lịch chung cả nhóm thì có khi cả tuần anh chẳng về nhà, cũng không ngó ngàng tới vợ con.

"Hễ tôi than thở với ai đó về sự vô tâm của chồng thì người ta lại bảo tôi rằng như chồng tôi là tốt lắm rồi. Anh ấy không cờ bạc, nát rượu, vũ phu hay ngoại tình, hàng tháng vẫn đưa tiền về cho vợ nuôi con. Rồi thì đàn ông chẳng chứng nọ sẽ tật kia, anh ấy chỉ vô tâm thôi, vẫn còn tốt hơn nhiều người đàn ông khác...", Điệp nói.

Điệp bị những lời nói đó "định hướng tư tưởng" nên cô lại tiếp tục cố gắng duy trì cuộc hôn nhân đáng lẽ là của hai người nhưng chỉ có mình cô vun vén, chăm lo. Cô lại tiếp tục chịu đựng cảnh có chồng cũng như không, luôn cảm thấy cô đơn, lẻ loi bên cạnh chồng. Yêu cầu của nhiều người ở một người đàn ông trở nên thấp đến thảm thương, chỉ cần anh ta đóng tiền nuôi con là được. Rất nhiều phụ nữ đã và đang nghĩ như thế, để rồi phải chịu đựng cuộc hôn nhân lạnh lẽo chẳng chút hơi ấm.

Hôm đó Điệp chẳng may bị va quệt xe trên đường về nhà, trời tối nên kẻ gây tai nạn cho cô nhanh chóng phóng vụt đi. Điệp gắng gượng rút điện thoại bấm số chồng mà gọi cả chục cuộc Hội vẫn không nghe máy. Cô ngồi một lúc lâu để cơn đau dịu bớt rồi tự mình vào viện kiểm tra. Một bên vai của cô bị thương, phải khâu 4 mũi, cũng may vết thương chỉ ở phần mềm.

 

Lúc Điệp về được đến nhà cũng đã 1 giờ đêm. Hôm sau là cuối tuần, chiều tối cô đã nhờ mẹ đẻ đón 2 con về bên nhà ông bà ngoại chơi vì cô phải làm tăng ca. Trong nhà có ánh đèn hắt ra chứng tỏ Hội ở nhà. Lý do anh không nghe máy, cô đoán anh mải chơi game nên không để ý điện thoại hoặc giả anh biết nhưng cố tình làm ngơ.

Chịu đựng cơn đau từ bả vai truyền đến để dắt xe máy vào sân, Điệp giật mình nghe được tiếng quát bên nhà hàng xóm vẳng đến. "Từ lần sau đi về muộn mà không báo địa điểm để tôi đến đón thì đừng hòng mang xe máy theo, gọi taxi mà đi, lúc về cũng gọi taxi cho lành!", chồng nhà hàng xóm quát cô vợ như vậy. Cô vợ liên tục giải thích, xoa dịu chồng song anh ta vẫn không thôi bực bội vì vợ về khuya nhưng nhất quyết không cần chồng đi đón.

1 giờ đêm về nhà mang theo một bên vai bị thương, cô vợ đờ đẫn rồi bật khóc ân hận khi nghe tiếng quát bên nhà hàng xóm vẳng đến - Ảnh 2.

Ảnh minh họa.

Chỉ là một câu mắng mỏ, gắt gỏng rất bình thường nhưng nó lại đủ sức khiến Điệp đờ đẫn đứng như trời trồng. Rồi cô bật khóc nức nở không thể kìm nén được, những giọt nước mắt tủi thân, ấm ức và cả ân hận. Ân hận vì cô đã tự ru ngủ bản thân, nhấn chìm chính mình trong một cuộc hôn nhân chẳng có gì ngoài sự thờ ơ, lạnh nhạt.

Một lúc lâu sau Điệp mới lấy lại bình tĩnh để mở cửa vào nhà. Đúng như cô nghĩ, Hội đang mải chơi game, điện thoại để ngay bên cạnh nhưng vợ gọi cả chục cuộc anh chẳng quan tâm nhấc máy.

 

"Đêm đó tôi đã nói chuyện với chồng rất lâu, tôi giơ một bên vai bị thương ra trước mắt anh ấy và nói về những cảm xúc, suy nghĩ của tôi trong suốt 6 năm qua. Nói về yêu cầu của tôi với chồng, cũng cứng rắn cho anh ấy biết rằng nếu anh ấy không thể cho tôi đủ những gì tôi cần trong hôn nhân thì tôi cũng chẳng cần cuộc hôn nhân này nữa", Điệp chia sẻ.

Thiết nghĩ Điệp đã làm đúng, phụ nữ kết hôn là để được hạnh phúc, để có người đồng hành và sẻ chia. Nếu Hội còn cần gia đình, vợ con thì anh phải sớm tỉnh ngộ và thay đổi bản thân. Muốn có được tổ ấm đúng nghĩa đòi hỏi anh phải đầu tư thời gian và tâm sức cho nó. Việc coi căn nhà như chốn nghỉ trọ, sớm muộn gì anh cũng sẽ mất đi gia đình ấy.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm