22 tuổi, tôi chính thức lên xe hoa về nhà chồng. Tôi biết như thế có phần hơi sớm nhưng vì chúng tôi trót lỡ có thai ngoài ý muốn nên chuyện chẳng thể đừng. Tuy nhiên, cái lí do này trước khi cưới chúng tôi không dám nói thật. Cả hai đứa cố che giấu vì biết mẹ anh cực kì khó tính, khắt khe. Chúng tôi sợ chuyện này sẽ càng khiến bà nổi cơn tức giận mà không đồng ý.
Vậy là anh dắt tôi về ra mắt và xin cưới với đủ thứ lí do. Ban đầu mẹ anh cũng có phần ái ngại vì tôi còn trẻ quá nhưng khi nghĩ đến con trai mình đã 31 tuổi thì bà lại bằng lòng. Dù sao anh cũng không còn trẻ nữa, cần phải lập gia đình cho yên ổn.
Vậy là đám cưới của chúng tôi diễn ra suôn sẻ. Khi đó tôi mới có bầu khoảng 2 tháng nên người vẫn rất gọn gàng. Sau đám cưới khoảng 1 tuần, chúng tôi có đi khám thai và bác sĩ khuyên tôi nên nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng do cơ địa của tôi có một số vấn đề, nếu không cẩn thận có thể sảy thai.
Tới lúc này, chúng tôi cũng không giấu 2 bên gia đình nữa. Hai vợ chồng hoan hỉ thông báo chuyện tôi có bầu. Khỏi phải nói, bên ngoại thì vui tưng bừng, còn với bên nội, mẹ chồng tôi vừa nghe tin đó mà không vui ra mặt.
Đầu tiên tôi chỉ nghĩ bà giận vì chuyện chúng tôi đã không nói thật khi chuẩn bị cưới mà cứ quanh co mãi. Tôi biết gia đình chồng nền nếp, gia phong nên rất sợ mang tiếng, ảnh hưởng đến thanh danh, vì thế muốn con dâu về nhà chồng là phải “còn nguyên” hoặc chí ít không có điều tiếng gì. Trong khi đó chuyện chúng tôi vừa cưới xong vài ngày tôi đã nói có thai thế này thì bà sợ thiên hạ sẽ cười vào mặt bà.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản thế, nhưng tôi đã lầm, bà còn nhiều cái toan tính hơn tôi nghĩ. Ngày hôm đó, mẹ chồng tôi vào phòng, nắm lấy tay tôi rồi khuyên tôi… nên phá cái thai đi. Tôi nghe xong mà chết lặng người. Tôi không thể ngờ mẹ chồng lại có thể thốt ra những lời đó khi mà tôi mới chân ướt chân ráo về làm dâu và đứa con trong bụng tôi chính là cháu nội của bà.
Mẹ chồng tôi vẫn ngọt nhạt bảo: “Các con còn trẻ, còn phải phấu đấu cho sự nghiệp, cho công danh. Mẹ nghĩ cho con thôi, con sinh đẻ xong, con mọn, lúc đó làm sao mà tập trung phát triển chuyên môn được. Rồi lại thua chị, kém em. Thôi, cứ coi như cái duyên của cháu với con nó ngắn vậy thôi. Các con sẽ có những đứa con khác”.
Cả đêm hôm đó tôi trằn trọc, khóc thầm không sao ngủ được. Tôi thương con và cũng thương mình. Tất cả những người phụ nữ khác khi lần đầu được làm mẹ sẽ được cả nhà cưng chiều lắm, mọi người sẽ mong ngóng đứa trẻ lắm, vậy mà tôi và con tôi… tại sao lại khốn khổ thế này.
Quờ tay sang bên cạnh, tôi thấy chồng không nằm cạnh mình. Chẳng hiểu sao, tôi lại linh tính điều gì đó và quyết định đi xuống nhà. Ngang qua phòng mẹ chồng, tôi thấy vẫn sáng đèn, tiếng trò chuyện vẫn vang lên. Giọng mẹ chồng tôi quả quyết:
“Con phải động viên vợ, bỏ đứa bé đi. Chuyện quan trọng cần làm bây giờ là kiếm việc mà làm. Chưa gì đã chửa đẻ ra đó, rồi ai nuôi? Sinh con xong, ở nhà mấy năm trời, đến lúc đi làm lại, kiến thức nó mai một, làm gì có ai người ta nhận. Cái cảnh đấy ở khu phố này nhiều lắm.
Cô nào cứ vừa về làm dâu chửa ễnh bụng ra là chỉ có ở nhà ăn chơi, không làm ăn gì được hết. Về nhà chồng chưa làm được cái gì đã bắt nhà chồng phải nuôi báo cô. Hơn nữa, nó còn trẻ, giờ chạy công chạy việc thì nhà ngoại cũng phải có trách nhiệm thêm thắt lo tiền bạc vào, chứ chửa đẻ ra đó, vài năm nữa là nhà mình phải lo hết đấy…”
Tới lúc này, tôi không thể nào nhịn được nữa. Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn bà bằng ánh mắt đầy giận dữ. Tôi tuyên bố sẽ không bao giờ bỏ con mình và cũng không cho nó nhận bà là bà nội. Ngay tối đó, tôi xách vali quần áo trở về nhà ngoại.
Chồng tôi cũng đứng về phía tôi. Anh phóng sang nhà tôi sau đó vài tiếng. Hai vợ chồng tôi dự tính sẽ đi thuê nhà để ở… Cũng còn may tôi có chồng bênh vực, nhưng sao lòng vẫn chua chát quá. Sờ tay lên bụng, nghĩ đến đứa con mình, tôi lại thương con trào nước mắt.