Đời sống

Ám ảnh gia đình không hạnh phúc trong quá khứ khiến tôi luôn hoảng sợ

Tôi không muốn mất em nhưng sự ám ảnh những mối quan hệ trong gia đình vẫn còn trong tôi.

3 vị trí đại kỵ không treo ảnh gia đình, nên sửa ngay trước khi quá muộn / Những thói quen "lãng phí" mà 99% các gia đình đều mắc phải, hãy sửa ngay để "không bị móc túi"

Có lẽ tuổi thơ của tôi cũng như rất nhiều người không may mắn khác, bị ám ảnh bởi sự gây gổ, xô xát, xung đột liên miên trong cuộc sống gia đình. Tôi không dám chắc trường hợp của mình là tồi tệ nhất nhưng nó thật sự rất tệ và ăn sâu vào lòng, tôi rất sợ mỗi khi nó xảy ra, bị ảm ánh suốt cuộc đời. Hơn 30 tuổi, tôi vẫn chưa từng suy nghĩ đến chuyện nắm tay hay tiến vào một mối quan hệ với người con gái nào. Từ sự động viên của gia đình, tôi cũng bắt đầu chấp nhận rằng mình khó có thể sống như vậy đến cuối đời.

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tôi bắt đầu chấp nhận và nghĩ đến chuyện mình rồi cũng phải có một ai đó bên cạnh để cưu mang đùm bọc nhau khi khó khăn trong cuộc sống. Nhưng vì nỗi sợ hãi đi theo từ nhỏ, tôi luôn tâm niệm rằng trong hôn nhân, mình không dám đòi hỏi những hạnh phúc, ngọt ngào cao xa, thứ duy nhất tôi mong muốn chỉ là một cuộc sống không có xung đột. Tất nhiên, tôi cũng hiểu điều đó gần như là không thể, tôi không dám mơ tưởng đến, chỉ cần nó ít xảy ra và khi xảy ra thì nó cũng chỉ là những chuyện rất nhỏ.

Năm tôi 32 tuổi, em bước vào cuộc đời tôi. Em nhỏ hơn tôi 8 tuổi, làm chung cơ quan. Em cũng là người chủ động làm quen với tôi trước, tuy nhiên chỉ là em nghĩ tôi có vẻ hiền lành dễ gần và muốn làm bạn. Cũng nhờ đó, dần dần tôi tiếp xúc được với em nhiều hơn. Sự vui vẻ, hồn nhiên của em đặc biệt cuốn hútngười bi quan như tôi. Sau vài lần đi chơi, cũng vì là một người chưa từng yêu đương nên tôi hiểu lầm em có tình cảm với mình. Từ đó, tôi quan tâm để ý em nhiều hơn và cảm thấy càng thích em.

Vào một ngày cuối năm, tôi chủ động tỏ tình mới biết được trước giờ em vẫn chỉ xem tôi là một người bạn. Tuy nhiên, em cũng không từ chối và cả hai bắt đầu chính thức tìm hiểu nhau. Qua một thời gian, cuối cùng tôi cũng chờ được em nói lời yêu. Từ sau đó, tôi càng nỗ lực yêu em nhiều hơn nữa, muốn quan tâm em nhiều hơn nhưng nỗi ám ảnh từ nhỏ vẫn chưa từng mất trong tôi. Dù rất yêu em, vẫn có những lúc tôi cố tình đưa mối quan hệ của hai đứa vào những tình huống xấu chỉ để cả hai cùng vượt qua, học cách đối phó hay né tránh nó.

Một lần, sau tình huống xấu mà tôi tạo ra, nghĩ rằng nó chỉ là một chuyện không lớn nhưng em im lặng, tránh né gặp tôi. Em bị tổn thương hoặc do lý do nào khác mà tôi không biết. Cố gắng liên lạc với em, tôi biết em buồn bã và nói muốn xem lại mối quan hệ giữa hai đứa, có nên tiếp tục hay không. Tôi hoảng sợ, nhận ra mình yêu em nhiều đến chừng nào. Lúc này, tôi mới biết em trong lòng tôi quan trọng hơn tôi nghĩ. Tôi không muốn mất em nhưng sự ám ảnh những mối quan hệ trong gia đình vẫn còn trong tôi. Tôi có nên bỏ sự ám ảnh của mình qua một bên và chỉ dồn hết tình yêu vào chuyện hai đứa không? Nhưng liệu sự ám ảnh đó có ảnh hưởng cuộc sống sau này của hai đứa không, vì trong hôn nhân khó tránh khỏi những chuyện không mong muốn sẽ xảy ra.

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm