Tôi thấy mình không xứng đáng với tình yêu của Phát.
Ngay khi biết tôi có thai, bạn trai đã bỏ trốn, để mặc tôi với cái bụng ngày càng to lên. Lúc đó tôi rất đau khổ, không ngờ người đàn ông mà tôi yêu thương suốt 2 năm nay lại là kẻ chẳng ra gì.
Không muốn bạn bè người thân biết được chuyện tôi có thai, tôi đã trốn gia đình, đến một thành phố xa lạ để bắt đầu cuộc đời mới. Ở đó tôi thuê một phòng trọ, rồi kiếm việc làm. Tôi sống khép kín và không muốn giao thiệp với mọi người xung quanh.
Bên cạnh phòng tôi, có một anh hàng xóm tên Phát, có vẻ rất quý tôi. Anh thường qua phòng tôi chơi và mua đồ ngon để tôi bồi dưỡng sức khỏe. Tôi cũng thường xuyên tâm sự trò chuyện cùng anh. Dù được Phát quan tâm nhưng tôi chỉ coi anh là người hàng xóm tốt bụng, không bao giờ dám mơ tới một tình yêu. Vì anh là trai tân, còn tôi sắp là mẹ đơn thân, sao mà xứng đáng với anh.
Ngày tôi sinh con, Phát luôn ở bên cạnh giúp đỡ, y bác sĩ còn nghĩ chúng tôi là vợ chồng. Điều tôi bất ngờ nhất là khi chuẩn bị xuất viện, Phát mang bó hoa và chiếc nhẫn đến cầu hôn tôi ngay trong bệnh viện. Cũng may là tôi ở phòng riêng, chứ ở phòng tập thể thì ngại vô cùng.
Tôi rất cảm kích những việc làm của Phát trong nhiều tháng nay với hai mẹ con nhưng tôi không muốn anh bị mang tiếng xấu. Thế nên tôi đã từ chối lời cầu hôn của anh ấy. Tôi khuyên anh đi tìm một cô gái khác tốt hơn. Phát bảo rất thương tôi, sẽ coi con tôi như con anh ấy. Anh sẽ mang lại cho mẹ con tôi cuộc sống hạnh phúc.
Trước những lời nói thành thật của Phát, tôi cũng muốn đồng ý nhưng lại sợ bố mẹ anh ấy không ưng mẹ con tôi. Phát sẽ nói với bố mẹ, đứa nhỏ là con của anh ấy, thế thì ông bà sẽ rất vui và ủng hộ chuyện cưới xin của chúng tôi.
Theo mọi người tôi có nên làm theo kế sách của Phát, để được về làm dâu của gia đình anh ấy trong sự bình yên không?
Theo Phụ nữ Việt Nam
Ảnh minh họa.