Đời sống

Bà nội chồng trên núi xuống nhờ tôi đưa đi khám, tối về mẹ chồng quẳng hết đồ đạc của tôi ra đường

Tôi hoảng hốt bấm chuông cửa hỏi lý do thì thấy bà nội chồng tức giận bảo tôi là 'Cháu dâu mất nết!'. Nhưng tôi có làm gì sai với bà đâu cơ chứ.

Ngày cưới, đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, lại trở thành ngày đau đớn không thể nào quên / Biết chiếc túi của tôi có giá bạc tỷ, mẹ người yêu lúng túng bỏ về, sau đó bác tuyên bố một chuyện khiến tôi tê tái

Chả hiểu sao vừa mấy tháng trước cưới xong tôi thấy cuộc sống màu hồng lắm, vì gia đình chồng cưng chiều, chi tiêu cũng thoải mái chẳng phải nghĩ ngợi. 2 bên nhà nội ngoại cách nhau có hơn 4km, sáng đi làm mẹ chồng mua đồ ăn sẵn cho, trưa chồng đón đi ăn uống cafe, tối về có giúp việc nấu cơm dọn dẹp, tôi chỉ việc làm công chúa mà thôi!

Ấy vậy mà bây giờ màu hồng dần chuyển sang màu tím tái, khi tôi bắt đầu thấm thía lời dặn của mẹ ruột là "khác máu tanh lòng". Hóa ra cuộc sống hậu kết hôn của tôi êm đềm vì nhà chồng vốn dĩ bao năm qua vẫn thế, có điều kiện nên toàn thuê giúp việc làm thay, cây cối trong nhà cũng không phải đụng tay chăm sóc. Nhà toàn người đi ngoại giao quan hệ làm ăn đối tác nên cơm nước cũng không quan trọng, giờ cơm tối mẹ chồng tôi còn bận đi shopping cơ!

Thế nên tôi dần phát hiện ra cả nhà chồng giỏi nhất là "xã giao", thái độ lúc nào cũng ân cần chu đáo nhưng sự thật trong lòng họ không phải thế! Những bữa sáng nóng hổi trên bàn là giúp việc tiện tay đi chợ mua về cho tôi, mẹ chồng chỉ đổ ra bát đĩa sẵn rồi cười bảo tôi ăn khiến tôi tưởng nhầm bà thương con dâu lắm. Bố mẹ chồng không bao giờ tra hỏi tôi đi đâu làm gì, tôi tưởng là thoải mái nhưng thực ra là họ chẳng quan tâm. Tiền nong tôi làm ra tự tiêu tự giữ không phải biếu hay nộp mẹ chồng, tôi tưởng vậy là sướng nhưng sau mới biết gia đình chồng cũng chẳng muốn cho tôi cái gì!

Tôi chỉ là người lạ quen mặt đến sống nhờ trong nhà họ, nên có tôi hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì...


Ảnh minh họa.

Tôi bắt đầu cười nói ít hơn, giao tiếp cẩn trọng hơn khi ở nhà. Mẹ chồng hay nhắc tôi phải luôn cười vui với mọi người xung quanh bất kể tâm trạng tốt xấu, khách đến nhà thì hoạt bát lên, nhanh mồm nhanh miệng cho người khác có cảm tình. Vài lần tôi gượng được, nhưng sau thì tôi tránh né mỗi lúc có khách tới nhà, đi làm cũng cố đứng trên phòng ngó nghiêng xem vắng người mới phóng xe đi, đỡ phải chào hỏi nói chuyện làm quà với những người hàng xóm rảnh rỗi.

Hôm qua bà nội chồng ở quê xuống Hà Nội khám bệnh, tôi nghe ông xã nói bà sống ở bản gì trên núi với gia đình bác cả nên khá khó tính và cổ hủ. Tự dưng sáng qua mẹ chồng gọi bảo trưa cả nhà đi ăn, trừ tôi phải về nhà vì bà nội già yếu cần có người chăm sóc. Tôi bức xúc định bảo ở nhà có giúp việc rồi, nhưng kịp nhớ ra phận con dâu nhỏ bé như người thừa trong gia đình chồng nên ngậm ngùi đáp vâng ạ.

Bà nội ở trên núi nhưng ăn mặc vẫn gọn gàng sạch sẽ, đeo trang sức quý phái đầy người chứ không đến nỗi quê mùa như tôi tưởng. Nghe bảo hồi trẻ bà với ông mở cái khách sạn đầu tiên trên phố núi từ cách đây hơn 30 năm, kinh doanh phát đạt nên giờ con cháu cũng hưởng phúc lây. Bà chỉ nghỉ ngơi dưỡng già cũng có người phục vụ từ sáng đến tối, tôi biết vậy nên cũng hơi lo lắng khi phải về chăm bà.

May mắn sao bà không chê trách điều gì lúc tôi mời bà ăn cháo. Ăn xong bà ngồi nghỉ ngơi uống thuốc, rồi bảo tôi chuẩn bị bộ đồ đẹp cho bà lên viện. Tôi ngớ người ra tưởng chỉ cần chăm bà mỗi buổi trưa, hóa ra mẹ chồng cố ý im lặng để giao con dâu trọng trách đưa bà nội đi khám! Tôi vội gọi cho sếp xin nghỉ với lý do đột xuất, may quá sếp cũng không vặn vẹo gì. Đưa bà lên xe ô tô xong bà kêu say, tôi lại phải đi mượn xe máy nhà hàng xóm để đèo bà ra viện. Bà luôn miệng chê tôi đi xóc quá, phóng nhanh quá, còn gào lên giữa đường rằng "Mày định giết bà" khiến tôi xấu hổ kinh khủng.

Tới viện xong tôi ngồi cùng bà chờ khám theo số, bà gác hẳn chân lên ghế bắt chuyện với một cụ già khác bên cạnh. Gần tới lượt thì tôi có điện thoại công việc, tôi đưa số cho bà dặn nếu y tá gọi thì bà cứ vào trong khám, tôi chạy ra ngoài một chút. Cuộc điện thoại hơi lâu nên nửa tiếng sau tôi mới quay lại được, giật mình khi không thấy bà đâu. Hỏi han khắp nơi thì người ta chỉ cho tôi bà đã bỏ ra cổng, hỏi bảo vệ xem camera thì bà đã bắt taxi về rồi. Tôi vội chạy ra bãi gửi xe, chỉ vì xe mượn nên tôi không nhớ biển số, cầm cái vé trên tay đứng giữa hàng trăm chiếc xe khiến tôi hoa mắt. 1 tiếng sau tôi mới tìm được xe, phóng như bay về nhà thì đúng giờ tan tầm đường tắc, lê lết mãi mới về đến nơi.

 

Loay hoay trả xe cho bác hàng xóm xong thì tôi thấy đồ đạc của mình đã bị quăng hết ra vỉa hè, cả vali quần áo lẫn nước hoa, son phấn, dép guốc... Cổng nhà đóng chặt, khóa điện tử mà tôi bấm mã cũng bị sai. Hoảng quá nên tôi bấm chuông ầm ĩ, gọi bố mẹ chồng với giúp việc ra mở cửa. Chờ một lúc lâu không thấy ai ra, tôi run rẩy gọi cho chồng thì anh cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh còn đang ở công ty chưa về.

Tôi sắp khóc đến nơi thì bà nội chồng mở tung cửa sổ ra, chửi mấy câu khiến tôi choáng váng: "Mày là loại cháu dâu mất nết, đưa bà đi khám bệnh mà bỏ lại bà một mình, tao chết lăn ra đấy mày cũng không quan tâm. Nghĩ tao ở quê ra nên mày bắt nạt đúng không, mày quan tâm gì bà đâu, cái con xấu tính!". Thì ra sau khi về nhà bà đã tức giận mách với bố mẹ chồng chuyện ở bệnh viện, dù rõ ràng tôi không có lỗi nhưng bà đã lu loa biến tôi thành đứa vô tâm xấu nết, bỏ mặc bà ở viện một mình. Tôi ngồi bệt xuống đất, cười nhạt. Có vậy mà họ cũng quẳng đồ của tôi đi, vứt tôi ra đường như thể chưa từng sống chung một nhà...

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm