Đời sống

Bát canh ngọt định mệnh và lời nói như 'dao cứa vào lòng' khiến tôi nhận ra một sự thật phũ phàng

DNVN - Mỗi ngày đều cơm nước, dọn dẹp, tận tụy lo toan, nhưng chỉ một bát canh nấu sai mà tôi bỗng trở thành “đứa con dâu kém cỏi” trong mắt mẹ chồng. Chẳng những bị mắng mỏ, tôi còn bị so sánh cay nghiệt với con dâu nhà bên – người được xem là “mẫu mực” với mức biếu bố mẹ chồng hàng tháng 10 triệu đồng.

'Trời tối chớ làm ba điều, trong nhà không họa', là 3 điều gì? / Tới nhà ra mắt, mẹ người yêu che mặt kín mít, tôi bủn rủn quỳ xuống khi bà tháo khẩu trang ra

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Tôi chỉ muốn gửi một lời chân thành đến những ai đang chuẩn bị bước chân vào hôn nhân: Hãy suy nghĩ thật kỹ! Khi chưa đủ vững vàng về kinh tế và tinh thần, đừng vội lao đầu vào cuộc sống làm dâu. Tôi đã không nghe lời khuyên của người thân, một mực bỏ việc, rời xa gia đình để theo người yêu về một nơi cách nhà hơn trăm cây số. Và giờ đây, tôi phải trả giá bằng những tháng ngày tủi hờn không lối thoát.

Chúng tôi kết hôn vào tháng 4 năm ngoái, những tưởng cuộc sống vợ chồng son sẽ tràn ngập hạnh phúc, nhưng niềm vui ấy không kéo dài lâu. Tôi có thai ngay sau cưới, nhưng niềm hạnh phúc làm mẹ sớm vụt tắt khi tôi bị sảy thai chỉ sau hai tháng. Cú sốc ấy khiến tôi suy sụp, nhưng may mắn có chồng luôn bên cạnh động viên. Anh chăm sóc, bồi bổ cho tôi từng bữa ăn giấc ngủ, hứa rằng chúng tôi còn trẻ, con cái không cần vội. Những lúc đó, tôi cứ ngỡ mình là người phụ nữ may mắn nhất.

Nhưng không, đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão. Và cơn bão ấy mang tên… mẹ chồng.

Mẹ chồng tôi nổi tiếng là người sắc sảo, không cần lớn tiếng nhưng từng câu từng chữ bà nói ra đều đủ sức khiến người khác tổn thương. Tôi đã cố gắng hết mức để làm tròn bổn phận, từ sáng đến tối lo toan không thiếu thứ gì. Vậy mà chỉ một sai sót nhỏ cũng trở thành lý do để bà trách móc.

 

Hôm qua, chồng tôi vắng nhà, tôi vẫn như mọi ngày tự tay đi chợ, nấu cơm. Nhưng chỉ một phút lơ đãng, tôi đã phạm phải sai lầm chí mạng: nấu bát canh cá… ngọt lịm. Tôi không biết mình đã cho nhầm đường thay vì nước mắm. Đến khi bưng lên mâm, mẹ chồng chỉ vừa nếm một miếng đã cau mày, ném cả cái muôi ra sân, giọng đầy bực bội: Mày định cho mẹ tiểu đường chết à? Hay trước giờ không ai dạy mày nấu ăn nên mới làm ra cái thứ quái đản này?

Tôi sững sờ. Vội múc một thìa thử thì mới tá hỏa nhận ra sai lầm của mình. Tôi luống cuống xin lỗi, định bưng bát canh đi đổ thì mẹ chồng lại tiếp tục buông một câu lạnh lùng, như nhát dao cứa vào lòng tôi: Chọn con dâu đúng là đánh bạc. Nhà ai may mắn thì cưới được đứa giỏi giang, biết điều như con bé Quỳnh nhà bên – mới về làm dâu mấy tháng mà tháng nào cũng biếu bố mẹ chồng 10 triệu. Còn con dâu nhà này? Chỉ giỏi ăn bám, đã vô dụng còn nấu nướng chẳng ra gì.

Tôi chết lặng.

Những lời nói ấy như gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi. Suốt hơn một năm qua, tôi chưa từng có một ngày được mẹ chồng công nhận hay đối xử dịu dàng. Tôi cứ nghĩ chỉ cần cố gắng hết sức, bà sẽ dần yêu thương tôi hơn, nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng.

Tôi gạt vội nước mắt, nói rằng mình mệt rồi xin phép lên phòng. Cả đêm trằn trọc, tôi tự hỏi: Lấy chồng có phải là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi không? Giá như tôi có thể quay lại, tôi sẽ không bao giờ chọn con đường này…

 

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm