7 năm trước, khi bắt đầu bước chân về gia đình anh làm dâu, tôi phải cất tấm bằng Đại học kinh tế của mình vào trong hộc tủ, bắt đầu sự nghiệp đi buôn. Tôi cũng đã từng là một cô nhân viên văn phòng, ăn mặc nuột nà, cà phê với đồng nghiệp… Nhưng rồi, vì miếng cơm manh áo, vì muốn có tiền lo cho gia đình, là hậu phương cho chồng yên tâm làm việc, tôi đã từ bỏ công việc nhàn hạ đó để đi buôn. Tôi xác định, chỉ có đi buôn mới có thể giàu lên được.
Gia đình chồng tôi không giàu, nhưng nổi tiếng là nền nếp, gia phong. Bố mẹ chồng tôi là người cực kì coi trọng thể diện. Bởi thế, từ khi yêu anh, rồi về ra mắt, cưới xin… tôi luôn phải chịu một áp lực rất lớn. Nhưng tôi luôn nghĩ, mỗi người đều có một số phận của mình, chỉ cần bản thân sống tốt, thì những cái khắt khe của nhà chồng cũng không có gì đáng ngại cả.
Sau khi cưới, chồng tôi muốn học thêm ở nước ngoài 1 năm để cho lý lịch thêm phần danh giá. Mẹ chồng động viên tôi cố gắng, đàn bà phải là hậu phương vững chắc cho chồng. Mẹ chồng tôi bảo: “Chồng có thành đạt, có công danh sự nghiệp thì sau này con cũng mát mày, mát mặt”. Vậy là tôi đồng ý.
Toàn bộ số vốn liếng có được sau đám cưới cùng của hồi môn mà bố mẹ đẻ cho, tôi đã mang bán sạch để lấy tiền cho chồng du học. Cưới xong 2 tháng, tôi trắng tay không có một đồng phòng thân.
Chồng đi học ở nước ngoài, tôi ở nhà không hề có một đồng nào hỗ trợ từ chồng. Một mình tôi phải bươn chải kiếm sống, để đóng góp với bố mẹ từ các khoản chi tiêu, sinh hoạt phí, tới tiền gửi sang cho chồng, tí vốn phòng thân. Đó là lí do tôi phải từ bỏ công việc văn phòng mưa không đến mặt, nắng không đến đầu để lao vào con đường buôn bán.
Tôi khá có duyên với nghiệp buôn bán. Hàng của tôi bán chạy, lời lãi nhiều lên trông thấy. Sau 2 năm, mọi thứ bắt đầu ổn định và tôi làm ăn lớn… Chồng tôi về nước cũng chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Anh chỉ việc xin đi làm, tiền nong ở nhà thế nào cũng không hề hay biết. Sau đó tôi lần lượt sinh hai đứa con, công việc buôn bán của tôi vẫn như vậy.
Tôi đã nghĩ, không chỉ chồng mà cả bố mẹ chồng sẽ phải trân trọng tôi nhiều lắm cơ. Bởi vì tôi đã phải hi sinh quá nhiều cho cái gia đình này, tất cả những gì tôi làm được họ đều nhìn thấy sờ sờ đấy.
Ngôi nhà mới được xây lại, bao năm qua chồng tôi không hề đưa lại cho vợ được đồng nào. Anh chỉ làm, lo cho việc chạy chức chạy quyền của anh chứ chưa giúp tôi được việc gì… Ấy vậy mà, cảm kích, biết ơn chẳng thấy đâu, anh ta lại ngoại tình.
Cô nhân tình của anh ta là một em trẻ măng, mới du học nước ngoài về, làm cùng công ty. Tôi mải làm ăn cũng chẳng để ý, chỉ tới khi một hôm đi buôn hàng, vô tình nhìn thấy chồng dắt tay gái trẻ vào nhà nghỉ, tôi mới tá hỏa nhận ra bấy lâu nay mình bị cắm sừng. Vậy là bất chấp đang đi làm ăn, tôi bảo lái xe đánh hàng về nhà, còn một mình tôi xông vào bắt quả tang đôi mèo mả gà đồng ấy.
Tôi vốn không phải là loại đàn bà chanh chua, không có văn hóa, nhưng cứ nghĩ đến cảnh mình hy sinh cả tuổi xuân, cắm đầu vào làm cho anh ta được “trơn lông đỏ da”, giờ lại đi ngoại tình với gái trẻ là tôi không thể nào nhịn được.
Tôi phi thẳng vào, bắt tại trận. Tôi tát cho cô ta mấy phát, chửi bới anh một trận rồi ra về. Sau đó tôi lôi cả hai người họ về, gặp mặt bố mẹ chồng tôi, họp gia đình để tôi vạch mặt họ.
Tôi cứ tưởng mình sẽ là người được bênh vực, nào ngờ thế trận thay đổi đến chóng mặt. Chồng tôi phân bua: “Vợ con lúc nào cũng chỉ mải làm ăn, buôn bán, không quan tâm đến tình cảm vợ chồng. Còn Hoa thì dịu dàng, quan tâm nên con thực sự bị rung động”.
Đã thế, lại được cô bồ khóc lóc thổn thức: “Cháu biết là không nên, nhưng cháu yêu anh ấy. Nhiều hôm nhìn anh đau khổ khi không được vợ quan tâm, cháu lại càng xót xa. Cháu chỉ muốn bù đắp cho anh ấy sự thiếu thốn tình yêu chứ không có ý định cướp chồng ai cả.
Cháu yêu anh nào có được gì. Cháu cũng du học nước ngoài về, làm nhân viên, thậm chí cháu còn mua sắm cho anh nhiều thứ chứ đâu phải lợi dụng… Cháu đến với anh vì tình yêu chân thành”.
Mẹ chồng tôi rưng rưng xúc động khi nghe câu chuyện tình đó. Bà quay ra nói tôi không ra gì. Bà chê tôi đã không có sự nghiệp như người ta, làm cái nghề đi buôn, bấy lâu nay khiến gia đình chồng phải ngại mỗi khi ai hỏi đến nghề nghiệp của con dâu, giờ đây lại còn hành xử thiếu văn hóa, đánh ghen làm danh tiếng của chồng bị ảnh hưởng… Tôi không xứng đáng làm vợ, làm con dâu của gia đình này. Bà còn bảo, nếu không chấp nhận được thì tốt nhất là ly hôn đi.
Tôi nhìn sang chồng, anh ta không một lời xin lỗi, cũng không có phản ứng gì, chỉ cúi gằm mặt. Vậy là quá đủ… Tôi nhếch mép cười! Tôi nhìn cả cái cơ ngơi mà 7 năm qua tôi đã gây dựng rồi đứng dậy, đi lên gác sắp đồ. Bế hai con, kèm theo valy quần áo, tiền làm ăn của tôi, tôi đi xuống nhà với lời nhắn nhủ:
“Anh viết đơn ly hôn đi, rồi đưa tôi ký”.
Tôi rời khỏi căn nhà đó mà chẳng một chút tiếc nuối. Đâu phải hạnh phúc đổ vỡ, chỉ là tôi đang rũ bỏ gánh nặng của cuộc đời mình mà thôi.