Đời sống

Bị cướp chồng lại thành kẻ cướp chồng người khác

Thủy nghe bung biêng trong đầu, những cú đánh và lời chửi rủa vẫn chưa ngừng lại. Thủy là người bị cướp chồng cơ mà, sao Thủy lại là kẻ đi cướp chồng người khác cơ chứ?

Vợ chồng xuất hiện 4 tín hiệu này đa phần là đã hết yêu, hãy cố gắng cứu vãn / Chạm mặt nhân tình của chồng ở phòng khám thai, tôi bị bồ ‘phục kích’, vài giây sau chồng làm hành động khiến ai cũng choáng váng

Thủy đau gập bụng xuống, không bước nổi mà vẫn phải cố lê mình ra đường gọi taxi đi bệnh viện cấp cứu. Nằm trên cáng lạnh ngắt, Thủy cố thò tay run rẩy kí vào tờ đơn đồng ý phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa mà không kịp làm thủ tục nhập viện. Y tá phải chạy ra chạy vào giúp Thủy, phát bực, hỏi sẵng:

- Người nhà đâu mà không đến?

Thủy lập cập đáp, mồ hôi tứa ra ướt nhẹp người:

- Dạ, dạ, ở xa.

Cuối cùng thì ca mổ cũng xong, Thủy tỉnh dậy thấy lờ mờ váng vất. Y tá đẩy Thủy ra khỏi phòng hồi sức, gọi lớn:

- Người nhà bệnh nhân Thủy. Người nhà bệnh nhân Thủy

Không có ai đáp lời, Thủy đau không đủ sức gượng dậy để bảo, Thủy nhập viện chỉ có một mình.

Nằm trong phòng hậu phẫu, người nhà với bệnh nhân đỡ đau bèn líu ríu hỏi thăm nhau, rủ nhau mua cơm cháo. Thủy rụt rè đưa tiền nhờ người mua giúp bát cháo. Người ta cầm với ánh mắt ái ngại, thương hại.

Người nhà đi mua cơm hết, chỉ còn mấy bệnh nhân lại hỏi thăm nhau.

- Sao chị vào đây có một mình? Chồng chị đâu?

Thủy cắn răng câm lặng khóc.

- Chồng em...ch..ết... chết rồi.

Đáp lời xong, mặt Thủy tái lại vì xấu hổ bởi nói dối. Người ta xuýt xoa thương xót Thủy, Thủy càng thấy cay đắng hơn.

 Ảnh minh họa

Ảnh minh họa.

- Mình ơi! Mình cố ăn một chút cho lại sức.

Tiếng ai dịu dàng, trầm ấm làm Thủy giật mình. Thủy tự trách mình ngốc nghếch, chồng Thủy có còn bên Thủy nữa đâu, mà dù có ở bên cũng đâu có nói được những lời ngọt ngào ấy. Người đàn ông cao lớn ngồi giường bên đang bóp chân cho vợ, khe khẽ những lời ngọt ngào. Anh nâng vợ dậy, chải tóc cho vợ nhẹ nhàng rồi bón cho vợ từng thìa cháo. Trước mỗi thìa, anh còn thổi nguội hết sức ân cần. Thủy thấy tủi cho thân mình, nước mắt cứ thế lã chã rơi. Người đàn ông giường bên trông thấy, buông thìa bát xuống, quay ra hỏi Thủy:

- Chị đau lắm hả? Chị cần giúp gì không? Tôi gọi bác sĩ cho chị nhé!

Thủy khe khẽ lắc đầu. Người đàn ông nói thêm:

- Cần gì giúp đỡ, chị cứ gọi nhé! Đừng ngại

 

Thủy gục gặc gật đầu, có lời cảm ơn cũng không nói nổi. Mệt quá, Thủy thiếp đi. Thủy là người hiếm khi ốm bệnh, chẳng mấy khi phải uống viên thuốc mà từ ngày lấy chồng, Thủy phải nhập viện tới mấy lần.

Lúc biết mình mang thai, Thủy sung sướng cầm cái que hiện lên hai vạch hồng hồng tíu tít khoe với chồng, tíu tít tưởng tượng đến một em bé dễ thương chào đời và chồng Thủy, chồng Thuỷ sẽ vì thế mà đổi khác. Nhưng có lẽ, chỉ mình Thủy vui. Chồng Thủy lạnh lùng ngồi trên ghế, ngắt ngang Thủy bằng một câu cộc lốc:

- Thôi đi

Thủy ngỡ ngàng ngước mắt lên nhìn. Chồng Thủy rít nốt hơi cuối của điếu thuốc rồi quăng xuống đất, lấy mũi giày di mạnh. Một lúc, chồng Thủy mới quay ra nhìn Thủy:

- Bỏ đi. Sinh con ra thì phải có cả bố lẫn mẹ, chứ nếu không thì đừng sinh làm gì cho nó khổ.

 

Thủy chết trân kinh ngạc. Chồng Thủy nói thế, nghĩa là có ý gì? Lại một khoảng lặng nữa, chồng Thủy mới rút ra tờ giấy trong ngực áo, trải phẳng phiu rồi đặt cây bút bên cạnh.

- Cô đọc kĩ rồi kí

Thủy vồ lấy tờ giấy. Nước mắt nhạt nhòa cứ lăn lã chã. Tờ giấy ghi rõ bằng nét chữ dứt khoát của chồng Thủy: Đơn xin ly hôn. Lý do xin ly hôn là không có tình yêu. Không có tình yêu ư? Vậy năm năm Thủy sống trong ngôi nhà này để làm gì? Làm osin không công chăm sóc cho cha mẹ chồng bệnh tật, chăm sóc đứa em gái nhỏ còn học phổ thông chăng? Phải chăng vì giờ bố mẹ chồng đều không còn nữa, em gái đã trưởng thành, Thủy không còn giá trị lợi dụng nên chồng Thủy ném đi như vỏ chanh đã vắt hết nước.

- Cô ấy đã có thai. Đứa trẻ cần có bố. Tôi phải có trách nhiệm với mẹ con cô ấy. Giữa tôi và cô không có tình yêu thì nên chia tay sớm, cô còn trẻ, còn nhiều cơ hội

Chồng Thủy nói những lời còn đau đớn hơn cả dao đâm. Chồng Thủy phải có trách nhiệm với đứa bé con của nhân tình và cô ta, vậy còn Thủy và con Thủy lẽ nào không cần chồng, cần cha?

 

- Tôi không ký. - Thủy gào lên - Có chết, tôi cũng không bỏ anh.

Mặt Thủy bỗng rát bỏng, mắt trái mờ đi. Thủy đưa tay lên mặt mới nhận ra rằng mình vừa bị đánh. Chồng Thủy bỏ đi, để lại mình Thủy khóc một mình trong màn đêm u tối.

Tòa án gửi giấy thông báo đã tiếp nhận đơn ly hôn. Thủy quằn quại khóc rồi chạy đi xin giấy chứng nhận mang thai nộp lên tòa. Đơn ly hôn bị bác bỏ. Luật pháp quy định, chồng không thể nộp đơn ly hôn khi người vợ đang mang thai hoặc nuôi con dưới 12 tháng tuổi. Chồng Thủy lôi Thủy xềnh xệch đến bệnh viện, Thủy dùng dằng không đi. Chồng Thủy đánh Thủy một trận thừa sống thiếu chết. Thủy lê lết gọi hàng xóm đưa đi viện cấp cứu. Thai bị động, nhưng đứa trẻ vẫn sống. Thủy khóc lóc như mưa.

Sau hôm đó, chồng Thủy bỏ đi hẳn không về. Thủy ôm cái bụng lùm lùm đến nhà nhân tình đánh ghen. Cô nhân tình cũng bụng to vượt mặt, khinh khỉnh bảo Thủy:

- Người thứ ba không phải là người đến sau mà là người đứng ngoài tình yêu. Cô mãi là người thua cuộc thôi.

 

Không cần giằng co, không cần đánh đập, tự Thủy cũng thấy đau đến chí mạng. Đêm ấy, Thủy bị đau bụng dữ dội, máu tràn ra ướt hết ga giường. Đứa bé bỏ Thủy đi như thế.

Không còn cái thai, cuộc ly hôn trở nên dễ dàng và chóng vánh đến kinh ngạc. Thủy rời khỏi nhà chồng dù không một ai đuổi đi cũng không một ai níu giữ, chồng Thủy đã về sống với nhân tình từ lâu. Thủy kéo lê chiếc vali bước vào cuộc đời cô độc như thế.

Thủy tỉnh dậy, thấy có người lục đục dưới chân giường bèn nhổm dậy nhìn. Người đàn ông, chồng của người phụ nữ giường bên đang xả túi nước tiểu của Thủy vào bô đem đi đổ. Thủy ngượng không nói lên lời nhưng người đàn ông điềm nhiên như không. Bữa trưa, người đàn ông mua cháo giúp Thủy lại mua thêm cho Thủy bịch sữa tươi dù Thủy không nhờ. Thủy thấy lòng mình lao xao ấm áp. Khi thì cốc nước cam, khi thì cái bánh, lòng Thủy nhen lên một sự ngưỡng mộ và khát khao.

Người vợ được bệnh nhân phòng khen ngợi chồng, khuôn mặt ngời ngời hạnh phúc, thao thao bất tuyệt kể về chồng. Anh ấy nấu ăn giỏi thế này, anh ấy chăm sóc em thế kia, anh ấy dịu dàng, chu đáo như nào. Thủy nghe thấy lòng vui vui vô cớ. Những lúc người đàn ông chưa vào, vợ người ta chưa mong, Thủy đã mong. Người đàn ông không đến, vợ người ta không nhớ, Thủy lại nhớ, lại trằn trọc không ngủ được. Thi thoảng, Thủy chăm chú nhìn người đàn ông đến nỗi dù quay mặt về hướng khác mà anh cũng cảm giác nóng mặt phải quay lại nhìn. Thủy giật mình, cúi mặt ngượng ngập, trong lòng đầy nỗi bối rối không tên.

Vết mổ đã lành, được ra viện mà Thủy không thấy mừng, lại thấy tiếc nuối, cứ nấn ná mãi. Người vợ thấy thế, lại hỏi:

 

- Chị không có ai đến đón à? Để em bảo chồng em đưa chị về nhé.

Thủy ấp úng không dám gật cũng không dám lắc.

Thủy ngồi sau xe người đàn ông, thấy lòng chung chiêng, chỉ muốn xe cứ chạy đi mãi. Đàn ông như thế này thì mới là đàn ông chứ, Thủy thầm nghĩ. Đến nhà rồi, Thủy lại nấn ná không muốn vào nhà. Người đàn ông nói:

- Chị hãy ghi số điện thoại của tôi vào. Khi nào có việc cần, cứ gọi tôi, tôi sẽ giúp.

Nắm số điện thoại của người đàn ông trong tay, Thủy cứ nhìn mãi không dứt ra được. Thủy muốn xé tờ giấy đi, vì dù sao họ cũng chỉ là người lạ, có quan hệ quen biết gì đâu mà liên lạc. Nhưng tờ giấy vừa xé xong, Thủy đã thấy tay mình vừa bấm gọi số điện thoại đã in sâu trong đầu.

 

Đầu dây bên kia nhấc máy, Thủy ấp úng hỏi thăm vợ người ta. Họ cảm ơn Thủy tốt bụng, Thủy lại thấy mình giả dối, tự nhủ lần sau không gọi nữa. Nhưng Thủy vẫn cứ gọi. Khi thì mời họ qua nhà ăn cơm, khi thì đến nhà họ chơi. Thủy bị cuốn vào trong cơn mê mà chính Thủy cũng không ý thức được mình làm gì. Từ khi lấy chồng, dù chồng hờ hững đến đâu, ly hôn rồi, sống một mình cô quạnh đến đâu, Thủy cũng không thấy cô đơn nhường ấy. Nhiều đêm thức giấc khỏi giấc mơ chập chờn nào đó, Thủy thấy môi mình mặn chát. Thỉnh thoảng người đàn ông qua nhà giúp Thủy thay cái bóng đèn mà tự tay Thủy đập vỡ, hay sửa cái bình nóng lạnh mà Thủy đã vờ như quên mất cúp cầu dao điện không bật lại. Thủy không kiềm lòng mong muốn được gặp người ta dù Thủy biết rằng mình sai trái. Nhưng Thủy không còn tỉnh táo nữa, không còn ý thức được gì nữa. Đến lúc, Thủy thấy mình ở trong vòng tay của người đàn ông, môi kề với môi họ. Thủy thấy áo quần trút hết xuống rồi Thủy cùng người đàn ông đó cùng nằm lên giường. Rồi hai cánh cửa bị đạp tung ra, những người đàn bà xông vào. Chân tóc Thủy đau như muốn bật khỏi đầu. Mặt Thủy rát bỏng, mắt Thủy mờ đi, toàn thân Thủy ê ẩm. Người đến xem đứng chật ngoài cửa mà không ai chìa tay giúp Thủy. Thủy nghe tiếng người ta xì xào:

- Cô Thủy đó cướp chồng người ta!

Không! Thủy nghe bung biêng trong đầu, những cú đánh và lời chửi rủa vẫn chưa ngừng lại. Thủy là người bị cướp chồng cơ mà, sao Thủy lại là kẻ đi cướp chồng người khác cơ chứ? Thật mà, Thủy đâu phải là loại người đi cướp chồng người khác cơ chứ. Nước mắt ê chề tràn ra trên khóe mi Thủy, Thủy lịm dần đi mà vẫn như mê như say.

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Xem nhiều nhất

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm