Đời sống

Bi kịch sau cánh cửa phòng sinh: Câu nói lạnh lùng của mẹ chồng khiến tôi quyết ly hôn ngay sau sinh

DNVN - Vừa vượt cạn thành công, tôi những tưởng sẽ được tận hưởng niềm hạnh phúc làm mẹ, nhưng không… Chỉ vì một câu nói của mẹ chồng ngoài cửa phòng sinh, tôi đã đưa ra quyết định chấn động: Ly hôn ngay lập tức!

'Người thân không chia sẻ của cải, nếu chia sẻ của cải thì không có liên hệ với nhau', 3 câu cổ nhân để lại là thước đo của con người / Xả tang là gì? Cần kiêng kỵ gì khi chưa xả tang?

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Sau hai năm chờ đợi và bao lần chịu đựng những lời mỉa mai về chuyện muộn con, cuối cùng, tôi cũng mang thai bé Bột. Thế nhưng, hành trình mang thai đầy sóng gió: dọa sảy thai liên tục, phải nghỉ việc sớm để dưỡng thai, trong khi chồng tôi lại quá nhu nhược, chỉ biết nghe theo mẹ mà chẳng hề quan tâm đến tôi.

Ngày vượt cạn đến, tôi đau đớn quằn quại, nước mắt giàn giụa, tưởng chừng có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Khi bác sĩ thông báo cần chuyển sang đẻ mổ gấp vì em bé quay ngược đầu, tôi không còn đủ sức để quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Nhưng ngoài kia, giữa hành lang bệnh viện, một cuộc tranh cãi dữ dội đã nổ ra.

Lúc tôi tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy không phải là nụ cười hạnh phúc của gia đình, mà là chồng tôi đang đứng giữa, cố gắng can ngăn hai bà mẹ cãi vã. Và rồi, tôi nghe thấy câu nói của mẹ chồng – câu nói khiến tim tôi thắt lại, đau đến mức không thở nổi:

"Nghe nói sinh thường thì con mới thông minh, tôi không muốn cho con Hạnh đẻ mổ! Ngày xưa tôi đau đẻ suốt 2-3 ngày, rặn mãi thằng Kiên mới chịu ra có sao đâu?"

 

Bà nói gì cơ? Cháu bà đang gặp nguy hiểm, con dâu bà có thể mất mạng, thế mà bà chỉ quan tâm đến chuyện con sinh thường hay sinh mổ? Chưa dừng lại ở đó, bà còn buông một câu chua chát, khiến tôi uất nghẹn: "Rặn đẻ cũng không nên hồn!"

Những lời nói ấy như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng tôi. Cả đời này tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc đó.

Tôi cứ nghĩ ít nhất chồng sẽ đứng về phía mình, nhưng không. Trong khi tôi còn chưa hết bàng hoàng, anh ta lại cùng mẹ đứng tranh cãi với mẹ ruột tôi, mặc kệ tôi đang đau đớn trên giường bệnh. Không một câu hỏi han, không một lời động viên, anh chỉ quan tâm đến việc làm sao xoa dịu mẹ mình.

Giọt nước tràn ly. Tôi không thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.

Mẹ ruột tôi không cần đôi co, chỉ lẳng lặng tuyên bố: “Tôi đưa con gái và cháu tôi về, nhà này không xứng đáng có con bé.” Bố tôi lập tức sắp xếp xe cộ, chờ sẵn để đưa mẹ con tôi rời khỏi nơi lạnh lẽo đó.

 

Tôi không nói một lời với chồng. Tôi chỉ nhắn tin ngắn gọn: "Chúng ta ly hôn."

Anh ta hoảng hốt, cuống cuồng phản đối. Nhưng với tôi, mọi thứ đã chấm dứt. Tôi sẽ nuôi con một mình, và chắc chắn, con gái tôi sẽ mang họ của tôi, không dính dáng gì đến cái gia đình vô cảm ấy nữa!

Nhìn đứa con bé bỏng trong vòng tay, tôi đau đến mức không còn nước mắt để rơi. Đúng là khác máu tanh lòng…

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm