Đời sống

Bị từ mặt 15 năm, giờ bố bệnh nặng, có nên về chăm?

Đã 15 năm, tôi chưa bước chân về quê, cũng chưa gặp lại bố mẹ. Thế nhưng, nghe tin bố bị ung thư giai đoạn cuối, lòng tôi bỗng thấy rối bời.

Cô dâu hủy hôn khi biết sự thật về bố của chú rể / Cùng được tặng quà 8/3 nhưng mẹ chồng chỉ khoe quà con gái mà "quên" con dâu, phản ứng bình tĩnh và "câu tuyên bố" của nàng dâu khiến chồng nể bội phần

Tôi năm nay 40 tuổi. Cách đây 15 năm, tôira khỏi nhà để bảo vệ tình yêu và bị bố mẹ từ mặt. Bố tôi thậm chí còn xóa tên tôi khỏi gia phả của dòng họ.

Năm đó, tôi rất buồn và cũng rất hận bố mẹ...

Bị từ mặt15 năm, giờ bố bệnh nặng, có nên về chăm?
Ảnh minh họa: Internet

Bố mẹ tôi là những người tài giỏi nhưng độc đoán. Ông bà sinh được 2 người con. Tôi là con cả, dưới tôi là em gái. Từ bé cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi và em đều răm rắp nghe lời bố mẹ, không được tự ý quyết định bất cứ thứ gì.

Khi tốt nghiệp ra trường, tôi muốn được mở công ty riêng nhưng bố mẹ nói, tôi không thể làm được việc đó. Bố mẹ muốn tôi vào một cơ quan nhà nước.

Làm ở đó, tôi có sự hỗ trợ củanhiều ngườinên có thể phát triển con đường quan lộ. Thế nhưng, đi làm được 2 năm, tôi thấy quá chán nản với công việc nên thường xuyên xao nhãng, bị lãnh đạo phê bình, kỷ luật.

Bố mẹ tôi rất thất vọng nên thường nói với tôi bằng những lời cực kỳ khó nghe, bảo tôi là đứa bất tài vô dụng …

Trong lúc buồn bực vì bị coi thường, tôi tìm đến những vũ trường, quán bar và kết bạn với những 'dân chơi'. Sau đó, tôi quen Trà - một cô gái làm ở quán bar.

 

Sự vô tư và có phần hoang dã của Trà khiến tôi say mê, đắm đuối.

Tôi dẫn em về ra mắt bố mẹ và xin được làm đám cưới. Thế nhưng, lần gặp mặt đầu tiên, bố tôi đã tỏ thái độ dửng dưng, coi thường em. Mẹ tôi thì tức tối ra mặt.

Sau khi em về, bố mẹ yêu cầu tôi chấm dứt quan hệ với Trà. Mẹ tôi nói, gia đình không thể chấp nhận một cô con dâu như vậy.

Tôi đã thuyết phục bố mẹ nhiều lần, nhưng càng thuyết phục, bố mẹ tôi càng làm căng. Mẹ tôi thậm chí còn theo dõi cả điện thoại, tin nhắn của tôi. Hễ thấy tôi liên lạc với Trà là ra sức chửi rủa.

Có lần mẹ tôi còn hẹn gặp Trà rồi nói với cô ấy những lời xúc phạm. Tuy nhiên, Trà là cô gái mạnh mẽ nên cô ấy tuyên bố với mẹ rằng, sẽ không bao giờ từ bỏ tôi.

 

Sau đó, Trà mang thai. Mẹ tôi yêu cầu phải làm xét nghiệm ADN. Nếu đứa trẻ là con tôi, bố mẹ sẽ đền bù cho Trà và đón đứa trẻ về nuôi.

Trà không phải cô gáidễ bảonên cô ấy không chấp nhận.

Cô ấy gọi điện và nhắn tin với bố mẹ tôi nhiều, bảo ông bà không phải để ý đến đứa trẻ. Sau này cũng không được nhận đứa trẻ là cháu…

Trànói với tôi, vì tình yêu, Trà sẽ cùng tôi xây dựng gia đình từ hai bàn tay trắng, không cần tài sản hay sự giúp đỡ của bố mẹ chồng. Nói là làm, Trà muốn tôi đưa cô ấy đến một tỉnh cách xa Hà Nội - nơi bố mẹ tôi ở, hơn 1000km.

Bố mẹ tôi biết ý định của Trà nên đã ép tôi, bảo tôi phải bỏ Trà, nếu không sẽ từ mặt tôi.

 

Tôi yêu Trà, lại thương đứa trẻ trong bụng nên đã nghe theo ý em, dứt tình với bố mẹ, quyết ra khỏi nhà.

Hôm tôi đi, bố mẹ tôi hành xử vô cùng cạn tình. Mẹ không cho tôi mang theo bất cứ thứ gì. Bố thì tuyên bố, cho đến khi bố mẹ chết, tôi không được phép về nhà, cũng không được liên lạc với bố mẹ, gia đình. Tôi rất buồn nhưng cũng đành chấp nhận.

Đến nơi ở mới, tôi không có một đồng tiền trong tay, phải chi tiêu bằng những đồng tiết kiệm ít ỏi của Trà.

Sau đó, để có tiền nuôi vợ con, tôi đi làm thuê, làm mướn, sống cuộc sống cực khổ.

Một vài người họ hàng bắt gặpthấy thương nênđã giúp đỡ tôi. Không ngờ sau đó, họ bị bố mẹ tôi mắng chửi không tiếc lời. Cuối cùng, không ai dám liên lạc, quan tâm đến tôi nữa. Từ đó đến nay, 15 năm đã trôi qua, tôi và Trà đã có 2 đứa con. Cuộc sống không khá giả nhưng cũng đã đủ ăn.

 

Tôi chưa một lần về lại Hà Nội, cũng không quan tâm bố mẹ và em sống thế nào. Trong suy nghĩ, tôi coi như mình là kẻ mồ côi.

Thế nhưng, gần đây, tình cờ gặp lại người quen cũ, họ nói, bố tôi bị ung thư giai đoạn cuối, đang sống những ngày cuối cùng của cuộc đời. Họ khuyên tôi nên bỏ qua mọi chuyện, về xin lỗi và chăm sóc cho bố. Bởi dù sao, ông cũng chỉ có mình tôi là con trai.

Tôi nói, tôi không còn quan tâm gì nữa, nên giờ tôi cũng kệ. Vợ tôi cũng nhắc tôi không nên nghĩ ngợi làm gì.

Thế nhưng, đêm xuống, ngồi nhìn những đứa con đang ngủ yên lành, tôi bất chợt nghĩ đến bố mẹ và thấy khó xử.

Tôi nên làm gì lúc này, có nên bỏ qua hận thù, tủi nhục để về gặp bố mẹ hay không? Nếu về và bị họ xua đuổi lần nữa, tôi phải làm gì? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm