Cuộc gặp gỡ hôm đó diễn ra trong một quá cà phê ngay đối diện công ty của cô ta. Nhân tình của chồng tôi trẻ tuổi, xinh đẹp nhưng cũng có vẻ là loại người sống thực dụng. Khi tôi hẹn gặp, cô ta tỏ ra cứng cỏi chứ không hề nao núng, sợ hãi như những cô bồ khác phải đối diện với vợ của người tình. Cái can đảm đó của cô ta khiến tôi thấy cuộc vui này thú vị.
Tôi biết chồng mình ngoại tình cách đây khoảng 3 tháng. Tôi đã để cho anh cơ hội sửa sai nhưng cô gái kia cứ tìm mọi cách níu kéo khiến anh khó dứt ra được. Thói đời, đàn ông tham lam, ích kỉ, vừa muốn có vợ lo chuyện con cái, cửa nhà, vừa muốn có người tình trẻ đẹp để thỏa mãn bản thân. Thế nên khi cô ta tìm mọi cách để níu giữ, anh cũng không thoát ra được mối quan hệ ngoài luồng ấy.
Tôi nhận được tin nhắn của cô ta. Cô ta khóc lóc nói rằng họ yêu nhau chân thành, không vụ lợi, mong tôi ly hôn để họ đến với nhau. Tôi mỉm cười, hẹn gặp cô ta để nói chuyện phải quấy.
Hôm đó, vừa ngồi xuống cô ta đã tỏ vẻ cứng cỏi, mở miệng ra là nói chuyện về tình yêu đích thực, về sự gặp gỡ muộn màng giữa họ. Tôi chăm chú lắng nghe, sau đó, đưa cô ta tờ đơn ly hôn:
"Chị biết chuyện của em với chồng chị từ lâu rồi. Sở dĩ chị không làm lớn chuyện lên là để mong anh ấy thay đổi. Không phải vì anh chị còn tình cảm với nhau đâu, nhưng chỉ nghĩ đến hai đứa con thôi. Vả lại, thú thật, chị không muốn đời em vướng vào anh ấy sẽ khổ... Nhưng thấy em yêu chồng chị, tha thiết muốn bên anh ấy thế này, chị cũng không muốn níu kéo nữa".
Tôi đưa cho cô ta một khoản tiền, kèm theo tờ đơn ly hôn và cả một quyển sổ ghi chép rạch ròi các khoản nợ. Bây giờ thì đến chính tôi cầu xin cô ta hãy động viên chồng tôi bỏ vợ để tôi thoát khỏi cảnh nợ nần chồng chất. Ban đầu cô ta có vẻ hăm hở lắm, nhưng khi nhìn cuốn sổ nợ, mặt bắt đầu tái mét.
Tôi tiếp lời: "Chị sợ lắm rồi em ạ. Cảnh sống ngày nào cũng có xã hội đen đến nhà, dí dao vào mặt... Chị hãi lắm. Chị cũng muốn ly hôn lâu rồi nhưng lại sợ người đời chửi rủa mình bỏ chồng lúc khổ đau.
Anh ấy làm ăn thua lỗ, thất bát cả đống tiền, mà toàn vay nóng của xã hội đen thôi.Giờ anh ấy có em đồng cam cộng khổ rồi, chị cũng mừng. Chị chúc hai người hạnh phúc. Chị mong em nói với anh ấy sớm sớm ký đơn cho chị và các con chuyển đi. Chị muốn ổn định cuộc sống để nuôi con mà hai người cũng sớm đến được với nhau".
Nghe tôi nói xong, miệng cô ta ấp úng, ngập ngừng rồi cầm lấy tờ đơn ly hôn của tôi một cách run run. Cô ta xin phép về. Trước khi đi, tôi còn giúi vào tay cô ta một khoản tiền:
"Trăm sự chị nhờ em. Tiền này chị dành dụm được, đưa em coi như quà mừng. Chỉ mong em sớm thúc giục anh ấy kí đơn nhanh giùm chị. Chị không dám đòi hỏi gì hơn".
2 tuần sau đó, chồng tôi đi làm về. Anh nằm vật lên giường. Tôi tiến lại gần chồng, anh ôm lấy tôi, khóc mếu rồi xin lỗi vợ. Anh chửi bới cô bồ kia không ra thể thống gì. Anh bảo đời anh ngu dại mới đi thích cô ta, loại phụ nữ hám tiền, khốn nạn. Anh thấy có tội, có lỗi với tôi, cầu mong tôi tha thứ và sẽ không bao giờ làm khổ tôi thêm nữa.
Tôi đóng vai người vợ bao dung, vỗ về, ôm lấy anh vào chồng. Tôi mỉm cười, bởi lẽ cô nhân tình trẻ đẹp đó không bao giờ có cửa để tranh giành với tôi. Chỉ một đòn nhỏ mà cô ta đã bại trận mà hình ảnh cô ta trong mắt chồng tôi lại trở nên xấu xí. Nếu đánh ghen, không chừng chồng sẽ càng thấy tôi thật tệ hại còn cô ta tuyệt vời. Và như thế, tôi nghiễm nhiên mất chồng!