Đời sống

Biếu bố vợ 500 nghìn, tôi bị vợ trách móc dữ dội - Quyết định táo bạo của tôi khiến cả gia đình sửng sốt

DNVN - Cuộc sống hôn nhân tưởng chừng yên ấm, nhưng tôi lại đứng trước một mâu thuẫn tưởng chừng không lối thoát: sự căng thẳng giữa vợ tôi và chính người bố ruột của cô ấy. Điều xảy ra hôm qua khiến tôi thực sự choáng váng và buộc phải hành động một cách dứt khoát.

1 loại lá phơi khô có vị thanh mát tốt ngang insulin tự nhiên, là ‘‘bài thuốc’’ giúp hạ đường huyết, giảm mỡ máu hiệu quả: Việt Nam có rất nhiều / Từ ngày 2 tháng 1 năm 2025: 4 con giáp "bứt phá", vận đỏ rực rỡ, tài lộc ào ào kéo đến

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Vợ tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Năm cô ấy mới lên 4, bố bỏ đi, để lại người mẹ trẻ với nỗi đau không gì xoa dịu. Mẹ vợ tôi, không chịu nổi cú sốc, đã tự kết liễu đời mình, bỏ lại đứa con thơ cho ông bà nuôi dưỡng.

Nhưng đời không dừng ở đó. Khi vợ tôi vừa bước qua tuổi thiếu niên, ông bà lần lượt qua đời, để cô ấy một mình bơ vơ, tự vật lộn mưu sinh. Từ lớp 9, cô ấy đã phải bước ra xã hội, trải qua những ngày tháng khốn khó không thể nào quên. Những mất mát đó dường như đã khắc sâu trong tâm trí, khiến vợ tôi mang nặng sự oán giận đối với người bố ruột.

Ba năm trước, mọi thứ đảo lộn khi bố vợ bất ngờ quay lại sau nhiều năm bặt vô âm tín. Đã già yếu, ông mang theo sự ăn năn, mong hàn gắn vết thương mà chính mình gây ra. Tôi – với tư cách một người con rể – cảm thấy thương ông. Ông không còn gì ngoài những món quà quê giản dị và ánh mắt trĩu nặng tội lỗi.

Nhưng vợ tôi thì khác. Cô ấy không tha thứ. Mỗi lần ông đến chơi, cô đều lạnh lùng. Ông chưa từng được bế cháu, dù chỉ một lần. Tôi nhiều lần cố giải thích rằng, dẫu sao ông cũng là bố ruột của cô ấy, nhưng mọi lời nói của tôi dường như chỉ làm ngọn lửa giận dữ trong cô ấy bùng cháy thêm.

 

Hôm qua, tôi đi làm về thì thấy bố vợ mang ít rau củ quê lên biếu. Vợ tôi lạnh lùng không thèm ngó ngàng. Tôi đành tự tay dọn đồ vào tủ lạnh, rồi cảm ơn ông. Trước khi ông về, tôi vội rút 500 nghìn đưa ông làm lộ phí. Thế mà hành động ấy lại khiến vợ tôi nổi trận lôi đình.

“Có phải anh là đàn ông nên mới dễ dàng thông cảm cho ông ta không? Hay anh cũng định sống như thế?” – Câu nói của vợ như gáo nước lạnh dội vào tôi. Sự nhẫn nhịn của tôi đến đây đã cạn. Tôi lớn tiếng trách vợ vì sự cố chấp và ích kỷ của cô ấy, mong cô có thể buông bỏ oán giận để sống vì hiện tại. Nhưng ánh mắt cô ấy vẫn chất chứa những tổn thương không lời.

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ về bố vợ, về vợ và cả đứa con của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng, nếu cứ để mọi chuyện kéo dài, không chỉ vợ tôi mà cả gia đình này đều sống trong bóng tối của quá khứ. Sáng nay, tôi quyết định làm một việc mà có lẽ cả hai người đều không ngờ tới. Tôi mời bố vợ ở lại nhà mình một thời gian.

Tôi tin rằng, chỉ khi đối mặt và sống cùng nhau, những vết thương lòng mới có cơ hội lành lại. Tôi biết đây là canh bạc lớn, nhưng nếu không làm gì, khoảng cách giữa họ sẽ mãi mãi không thể thu hẹp.

Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi hy vọng, sự dũng cảm đối diện quá khứ có thể mang lại sự thay đổi. Có lẽ, điều vợ tôi cần không phải những lời khuyên sáo rỗng, mà là thời gian để cảm nhận và thấu hiểu. Còn tôi, tôi chỉ mong mỏi gia đình nhỏ của mình tìm được sự bình yên, nơi mà những nỗi đau cũ sẽ dần nhường chỗ cho tình yêu và sự bao dung.

 

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm