Bản thân tôi cũng tự kiếm ra tiền thì tội gì phải quy lụy một ai, có thể ở với chồng sẽ có cuộc sống sung túc, đầy đủ hơn, được đi những chuyến du lịch đắt tiền và mặc đồ hàng hiệu.
Nhiều lúc vất vả quá cũng tủi thân phết, tôi lại muốn có 1 bờ vai ai vững chắc để dựa vào. Là phụ nữ chả ai muốn mang cái dáng vẻ mạnh mẽ đâu, nhìn người ta tốt phước gặp đợc người đàn ông tốt, cả đời không cần phải mạnh mẽ, cứ nũng nịu trẻ con e ấp bên chồng còn cả thiế giới cứ để anh lo lại thấy chạnh lòng. Nhưng biết thế nào được, mỗi người mỗi phận, số mình không được may mắn như người ta thì phải chịu thôi.
Tôi cũng từng yêu sâu đậm người đàn ông ấy và nghĩ rằng họ sẽ là một nửa cuộc đời mình mãi mãi. Nhưng sau khi kết hôn được nửa năm thì anh ta lại ngang nhiên có bồ và sau 2 lần bị phản bội tôi quyết định chấm dứt hẳn luôn. Thậm chí còn tuyên bố thẳng thừng chồng cũ không bao giờ có cửa quay trở lại nữa.
Người ta nói tôi ngu tại sao chồng giàu có như vậy lại không chịu nhẫn nhịn một chút, bản tính đàn ông lăng nhăng là chuyện thường tình cơ mà. Tôi hỏi lại họ: "Bản thân tôi cũng tự kiếm ra tiền thì tội gì phải quy lụy một ai, có thể ở với chồng sẽ có cuộc sống sung túc, đầy đủ hơn, được đi những chuyến du lịch đắt tiền và mặc đồ hàng hiệu. Nhưng để đánh đổi lại phải san sẻ chồng mình với nhiều người đàn bà khác thì tôi không cần"
Làm mẹ đơn thân vô cùng vất vả, nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc vì ít ra bản thân mình còn kiếm được ra tiền, còn lo cho con cái mình một cuộc sống ổn định. Hàng đêm, ôm con vào lòng và ngủ thật ngon, chỉ cần nghĩ ngày mai ăn gì, mặc gì cho đẹp và hẹn đám bạn già ở quán cafe nào tám chuyện. Không cần phải lo lắng nơm nớp xem chồng mình đang đi cùng con nào, hú hí với nhau ở khách sạn nào rồi ghen tuông làm gì cho mệt.
Nhiều lúc thật lòng thấy thương các chị em phụ nữ khác vô cùng những chị có gia đình mà người đàn ông bên cạnh mình không đủ tốt, lại không có dũng cảm buông bỏ vì phụ thuộc.
Nhiều người bạn của tôi dăm bữa nửa tháng lại gọi điện khóc lóc:
- Tao thấy khâm phục mày quá, mày dũng cảm bỏ chồng bây giờ mày sống tự do thỏa mái, còn tao xác định cả đời nhịn nhục sống cùng chồng rồi.
- Chồng tao lại cặp bồ rồi, bây giờ tao chai lì cảm xúc không còn khóc được nữa nhưng mà vẫn đau lắm, biết phải làm gì đây khi anh ta cứ hứa rồi lại tái phạm...
- Chồng tao lại đánh tao, cứ uống rượu thua bài anh ta lại lôi tao ra đánh, tao chỉ ước bây giờ có một đống tiền để xách vali đi ra khỏi nhà thôi...
Tôi lắng nghe từng lời nói tâm sự của họ nhưng cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào cho phải; bảo họ mạnh mẽ bỏ chồng giống như mình ư? Trong khi họ đang sống phụ thuộc từng ngày, khả năng kiếm tiền không có, nếu ra đi chưa chắc đã giành được quyền nuôi con.
Bảo họ cố gắng kiếm tiền đi có lẽ là cách tốt nhất, bởi vì có tiền thì mua tiên cũng được; tình cảm đã cạn rồi cần gì phải níu kéo; cố gắng sống cùng gã chồng tồi để làm gì khi mà những tổn thương cứ chất chồng lên nhau. Đau khổ mãi rồi, bị đày đọa mãi rồi,làm ơn hãy tỉnh táo lại đi.
Tóm lại, cuộc sống mà không có chồng bên cạnh đôi lúc mệt mỏi thật đó, nhưng ít ra vẫn cảm thấy may mắn vì ông trời còn cho cơ hội để kiếm tiền. Vất vả mấy cũng chịu; còn hơn phải sống cam chịu, lầm lũi bên cạnh một gã chồng tồi trong khi bản thân mình lại không có khả năng kinh tế.
Theo Truy Nguyệt/Khỏe & Đẹp
Ảnh minh họa