Đời sống

Cả nhà chồng ép tôi nghỉ việc, tôi chỉ hỏi ngược một câu mà họ cứng họng: Tại sao phụ nữ là phải hi sinh vì gia đình?

Tôi còn chưa sinh con mà nhà chồng đã muốn tôi nghỉ việc, ở nhà toàn tâm chăm sóc gia đình.

"Số đỏ" gọi tên 4 con giáp này, "vơ vét" hết lộc lá của thiên hạ về túi mình trong cuối tháng 6 / Sau Rằm tháng 5 Âm lịch, 4 con giáp này được cát tinh trợ giúp, “trúng số” tài lộc, gặp quý nhân của đời

Vợ chồng tôi sống chung với bố mẹ chồng và bà nội chồng. Bố chồng gia trưởng, soi mói tôi từng chuyện nhỏ. Còn chồng tôi sợ bố từ bé, khi có vợ rồi mà vẫn còn sợ bố nên bố chỉ cần liếc mắt một cái thôi, anh ấy đã sợ hãi rúm ró. Bố chồng cũng là người quyết định mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, kể cả chuyện đi làm của mẹ chồng. Tôi nghe mẹ chồng kể trước đây bà cũng là giáo viên mầm non nhưng sau khi sinh con thì bị ép nghỉ việc, ở nhà chăm sóc con cái, bà nội chồng, dọn dẹp, nấu ăn. Bố chồng làm xây dựng, tiền bạc không ổn định, có khi túng thiếu không có tiền mua thức ăn nhưng vẫn kiên quyết không cho vợ đi làm. Bà thở dài, bảo cuộc đời mình sống vì con thôi, chứ bao năm nay, tình cảm dành cho chồng đã không còn mặn mà nữa, cũng vì ông ấy quá gia trưởng.

Tháng trước, tôi phát hiện mình mang thai. Khi tôi báo tin cho gia đình chồng, ai cũng vui mừng. Điều tôi không ngờ là bố chồng lại có ý muốn tôi nghỉ việc với lý do muốn tôi dưỡng thai tốt nhất. Nhưng tôi từ chối, tôi bảo công việc của mình đang thăng tiến, nếu cố gắng thì tôi sẽ được thăng chức, thăng lương vào cuối năm nay. Ông nghe xong thì im lặng, không đề cập đến nữa.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Nhưng tuần trước, tôi lại bị động thai vì đi làm xa. Tuy tôi đi làm bằng xe ô tô nhưng đường quê lắm ổ gà, xóc nảy khiến tôi bị ra máu, phải nằm viện 3 ngày để điều trị. Lúc xuất viện về, bố chồng lại tiếp tục ép tôi nghỉ việc. Lần này là ép chứ không phải "mong muốn" nữa. Ông nói luôn rằng tôi đang mang bầu mà vẫn cố chấp đi làm, lỡ xảy ra chuyện không hay thì cả gia đình sẽ đau khổ, riêng ông bà sẽ bị mang tiếng. Chưa kể tôi đã có sẵn một số tiền tích cóp lớn rồi, đâu có sợ đói sợ thiếu tiền mà phải đi làm.

Tôi quay sang chồng, định nhờ anh nói đỡ cho mình. Nào ngờ, anh lại sợ bố nên hùa theo, kêu tôi nghỉ việc đi, đợi con tròn 3 tuổi rồi đi làm lại. Tôi ngỡ ngàng trước thái độ như "rùa rụt cổ" của chồng mình.

Mẹ chồng tôi ngồi bên cạnh, hỏi tôi có muốn nghỉ việc không, nếu không thì thu xếp chỗ ở phù hợp (mẹ chồng nhiều lần muốn tôi về thành phố sống cho thoải mái), đừng đi lại nhiều kẻo bị động thai nữa thì khổ; chứ tôi nghỉ việc cũng uổng phí tài năng và công sức bao năm qua gây dựng. Bà vừa nói thế, bố chồng đã hầm hầm đứng dậy, to tiếng quát nạt vợ vì tội hỗn láo, chưa đến lúc bà được mở miệng nói. Ông còn cho rằng việc sinh đẻ, chăm sóc con cái, nhà cửa là của đàn bà phụ nữ, tôi phải nghỉ việc để hoàn thành nhiệm vụ của một người con dâu, người vợ, người mẹ trong cái nhà này.

Bực quá, tôi hỏi ngược một câu: "Con nghỉ việc rồi, liệu tiền lương 10 triệu của chồng con có đủ nuôi cả gia đình không? Hiện tại, tiền lương của con đang cao gấp 4 lần chồng, vậy ai mới là người nên nghỉ việc? Con là con chung, tại sao chỉ có một mình con phải hi sinh cho gia đình, cho con cái? Con không nghỉ việc đâu, con không muốn cuộc đời con trở nên vô nghĩa chỉ vì 2 chữ "hi sinh" như bố nói".

Bố chồng tôi cứng họng, sửng sốt trước màn phản pháo quá kịch liệt của tôi. Tôi cũng nói luôn nếu như bố vẫn còn gây khó dễ, tôi sẽ về lại thành phố chứ không ở quê nữa. Biết tôi nói được làm được nên ông không nói gì nữa mà hậm hực bỏ vào phòng. Chồng lại trách tôi sao nói hỗn với ông, sao chê lương anh thấp... Tôi bực quá, đã nghèo mà còn hèn, đúng là tôi lấy nhầm chồng rồi. Hay tôi xin phép mẹ chồng, về thành phố ở cho thoải mái, tiện đường đi lại và thuận tiện việc dưỡng thai đây?

 

1
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm