Chị chụp hình con ngủ say và tấm hình buổi tiệc ngoài bãi biển rồi đăng lên Facebook với lời nhắn đầy ẩn ý: Đà Nẵng rất lãng mạn và người đàn ông yêu dấu nhất đời em thì cũng ngủ rất ngoan… Còn em, đã có lựa chọn cho riêng mình.
Vợ chồng anh trai tôi là hình mẫu gia đình lý tưởng trong mắt tất cả mọi người cùng khu phố, bởi anh trai tôi là Phó Giám đốc của một công ty địa ốc đang ăn nên làm ra; bản thân anh lại là người hiếu thảo với bố mẹ, thương yêu chăm sóc vợ con hết lòng. Còn chị dâu tôi trước đây là trưởng phòng marketing của một doanh nghiệp, khi sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì chị quyết định nghỉ làm để ở nhà chăm con, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình.
Trước đây, tôi không hiểu sao chị lại quyết định vậy bởi vì chị là người có vị thế xã hội, kinh tế gia đình cũng thuộc hàng khá giả, chị có thể thuê người giúp việc, phụ trông nom con cái nhưng vẫn một mực lui về làm hậu phương vững chắc cho chồng yên tâm công tác.
Hiện tại, trong mắt tôi chị dâu là người vừa giỏi chăm chồng lại khéo nuôi con, ngoan ngoãn, lễ phép với bố mẹ hai bên, cử xử đúng mực với anh chị em trong gia đình. Chưa kể, chị là người luôn cho tôi những kinh nghiệm sống quý báu, một người bạn để dốc bầu tâm sự mỗi khi có chuyện buồn.
Anh chị có 1 bé trai năm nay 4 tuổi và đang theo học tại một trường quốc tế của thành phố. Đó là cậu bé khôi ngô, tuấn tú, từ bé đã bộc lộ được nét thông minh thiên bẩm nên ông bà nội ngoại đều rất tự hào. Mỗi khi anh chị cho cháu về chơi cùng ông bà nội, nhìn cách ông bà quấn quýt cháu tôi cũng lấy làm hạnh phúc.
Một gia đình như thế ai ngờ một ngày anh trai tôi lại có bồ. Ngày chị dâu tôi biết chuyện, vẫn giữ im lặng không nói cho ai biết. Chỉ là tôi thấy chị bỗng ít nói hơn, gương mặt nhợt nhạt và quầng mắt thâm lại.
Sau bao ngày gặng hỏi chị bỗng òa khóc, ôm lấy tôi mà nức nở. Chị biết chồng có bồ 6 tháng nay, đó là cô nhân viên trẻ mới về công ty. Họ lén lút gặp nhau nhưng không giấu được những ánh nhìn soi mói của đồng nghiệp. Mới đây, có người lại âm thầm nhắn tin “mật báo”, chị vẫn giả vờ như chưa có gì xảy ra. Chị vẫn ân cần, chăm sóc và yêu thương anh.
Tôi nghe xong mà giận tím mặt, chỉ muốn lao đến công ty chửi cho anh tôi một trận rồi quay sang xử lý ả tiểu tam kia. Nhưng chị ngăn tôi lại bởi không muốn danh tiếng của anh bị ảnh hưởng vì còn công việc, còn các mối quan hệ. Mặt khác, chị muốn xem anh còn chút tình cảm nào với vợ con không, từ đây, chị còn biết cách để tháo gỡ vấn đề.
Một hôm, anh nói sắp phải đi công tác Đà Nẵng. Đến lịch, chị vẫn chuẩn bị quần áo, đồ cùng cần thiết cho anh. Khi anh vừa rời nhà khoảng 30 phút, chị cũng kéo vali cho chuyến hành trình của mình, khách sạn chị đặt cũng là nơi anh nghỉ chân…
Chuyến đi này của chị còn có thêm cu Bin - con trai của anh chị. Suốt quãng đường từ nhà tới sân bay, tôi cố động viên và kể những câu chuyện tầm phào để giải tỏa tâm lý cho chị, chị cười vui nhưng đôi mắt dường như sắp đổ lệ.
Đà Nẵng đón hai mẹ con chị bằng cái nắng dịu nhẹ, khách sạn chị ở hôm ấy cũng đông vui tấp nập, từng đôi nam nữ dắt tay nhau đi lại trước sảnh khách sạn nhìn rất tình tứ. Bất chợt chị rơi nước mắt… Dù thế, chị vẫn dặn lòng không khóc, mọi chuyện rồi sẽ an bài.
Tối đến chị đưa con ra bãi biển trước khách sạn, ở đó đang có một bữa tiệc nhỏ của một đôi nhân tình. Ánh đèn nến lung linh, tiếng sóng biển rì rào hoà cùng tiếng nhạc du dương. Bất giác, chị lấy máy nhanh tay chụp một tấm để lưu giữ lại khoảnh khắc lung linh của đêm tình nhân, rồi hai mẹ con đi dạo một vòng rồi trước khi về khách sạn vì cu Bin buồn ngủ.
Trên đường về khách sạn, cu con ngủ gục trên tay mẹ. Sau khi ủ con ngủ xong, chị chụp hình con ngủ say và tấm hình buổi tiệc nhỏ rồi đăng lên Facebook: "Đà Nẵng đẹp. Người đàn ông quan trọng nhất đời tôi vẫn đang say giấc nồng. Và tôi, đã có quyết định của riêng mình".
Vô tình đọc được dòng chia sẻ, chồng chị nhắn cho vợ: “Em… em đang ở đâu?”.
"Em ở Đà Nẵng", chị bình bĩnh đáp.
Và rồi họ gặp mặt nhau ở chính thành phố ấy, ngay trong khách sạn. Anh im lặng, chị cũng im lặng. Rồi bất giác, anh òa khóc, nói rõ nỗi lòng mình. Anh ngoại tình, nhưng nhìn thấy con, anh mới nhận ra đâu là điều quan trọng. "Anh sai rồi", anh trai tôi nghẹn ngào.
Lúc này, chị dâu tôi vẫn rất điềm tĩnh: "Em không bận tâm cô gái đó. Nếu anh lựa chọn cô ấy, thì chúng ta dừng tại đây. Em sẵn sàng tặng anh cho cô ấy nếu cô ấy thấy đủ và cần.
Anh có thể ra đi hay trở về. Chúng ta đều sẽ có cuộc sống của riêng mình. Em muốn cùng con du lịch thêm vài ngày nữa, anh có thể sắp xếp với cô ấy về việc tiếp tục hay dừng lại. Hôm nay, em đã nghĩ thấu đáo rồi, em không muốn làm ầm lên vì một người đàn ông không đáng... Đánh ghen ư? Chỉ bẩn tay em mà thôi", chị dâu tôi nhẹ nhàng.
Và rồi chiều hôm đó, anh trai tôi đã dùng chút lịch sự cuối cùng với cô nhân tình, đặt vé cho cô quay lại Hà Nội với lời chia tay rõ ràng, dứt khoát trước sự bàng hoàng đến "không thể tin nổi" của cô ta. Anh cũng xin lỗi vợ và quyết định dành hết thời gian cho vợ con. Chị dâu tôi dù chấp nhận tha thứ nhưng vẫn giữ sự lạnh lùng của mình... Chị muốn nhân cơ hội "dạy dỗ" anh thêm lần nữa.
Theo Hà Linh/Đời sống & Pháp luật
Ảnh minh họa