Em trai chồng làm ăn thua lỗ, phải bán hết nhà cửa, xe cộ, anh đưa vợ chồng em về sống chung mà không hề bàn bạc với tôi.
Gia đình chồng có hai anh em trai, em trai chồng kém anh 4 tuổi. Cậu ấy mở công ty riêng, trước đây kinh tế khá giả, nhưng vợ chồng tôi cũng chẳng nhờ vả được gì. Hai vợ chồng tôi đều làm công ăn lương, có lần mua nhà, hỏi vay thì em trai chồng nói không có tiền. Dù sau đó, cậu ấy mua mảnh đất vài trăm triệu để chờ sinh lời thì bán.
Từ đó, dù khó khăn, tôi cũng không bao giờ hỏi vay hay nhờ sự giúp đỡ từ em trai chồng, mà toàn nhờ bố mẹ và anh em nhà tôi.
Gần đây, công việc của em trai chồng gặp khó khăn, kinh doanh thua lỗ, tôi nghe chồng kể vợ chồng em trai anh đã bán hết cả nhà cửa, đất cát, xe cộ để trả nợ mà vẫn chưa đủ, còn phải vay thêm để trả nợ, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thương em trai không có nhà ở, chồng dẫn vợ chồng em trai về ở chung nhà với vợ chồng tôi. Căn nhà hơn 60m2, chỉ có hai phòng ngủ và 1 vệ sinh cho 4 người nhà tôi, bây giờ thêm 4 người nhà em trai nữa, lúc nào cũng bí bách, chật chội và mất tự do.
Nhưng điều tôi buồn nhất không phải là sự chật chội, mất tự do ấy, mà là chồng tự ý đưa vợ chồng em trai về nhà ở mà không nói với tôi một câu nào. Không bàn bạc, không hỏi ý kiến, tôi chỉ biết khi họ đến và chồng bảo tôi dọn dẹp một phòng cho vợ chồng em của anh ở.
Tôi hỏi ở đến bao giờ, tiền ăn uống đóng góp như thế nào thì chồng cũng bảo không biết, cứ ở xong một thời gian rồi tính tiếp, vì đến bản thân của anh cũng không biết mọi chuyện sẽ tiếp tục bao nhiêu lâu nữa. Anh mong tôi thông cảm và đừng khó khăn gì với anh hay em của anh, vì không ai muốn điều này xảy ra, nhưng vì họ khó khăn nên mới nhờ đến sự giúp đỡ của vợ chồng tôi.
Vâng, lúc họ khó khăn, vợ chồng tôi phải dang tay ra giúp đỡ, cưu mang, nhưng lúc họ giàu có, thì chúng tôi nhờ sự giúp đỡ lại không được. Cứ nghĩ vậy, tôi lại cảm thấy buồn, và không biết sự giúp đỡ của mình dành cho vợ chồng em trai thời gian này có xứng đáng không.
Theo Mai/Báo Đất Việt