Từng rất quý chị, không tiếc tiền sắm sửa quần áo cho chị rồi trả lương hậu hĩnh song khi nhìn vào màn hình điện thoại, tôi không khỏi bực tức khi nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra.
Bố mẹ hai bên đều ở tỉnh khác nên tôi đi lấy chồng nhưng không phải làm dâu, cuộc sống khá dễ chịu vì hai vợ chồng đều tự lập về mọi thứ. Cả tôi và chồng đều có thu nhập khá nên kinh tế không phải lo lắng gì nhiều song thời gian để dành cho gia đình và bản thân thực sự không có nhiều.
Hai vợ chồng lấy nhau lúc không còn trẻ trung gì nên xác định đẻ luôn một lèo 2 đứa không lại sợ già quá mới đẻ ảnh hưởng đến con. Bà nội, bà ngoại thì đều có việc không thể nhờ lên chăm cháu được, hơn nữa việc ở chung cũng sẽ rất nhiều chuyện phát sinh. Chồng tôi thấy vợ ngày nào cũng đi làm từ sớm, về đánh vật với 2 đứa con rồi chờ con ngủ hết mới lọ mọ tắm giặt thì thương lắm.
Chúng tôi nhờ người giới thiệu cho giúp việc để phần nào giảm bớt gánh nặng việc cửa nhà nhưng thực sự tìm được người ưng ý là rất khó. Có người nhanh nhẹn tháo vát thì phải cái hay nói tục, tôi sợ lũ trẻ sẽ học theo, người lành hiền thì lại chạm chạp quá hoặc không biết chơi với trẻ. Sau tháng ngày chật vật với việc đổi osin, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được người phù hợp. Đó là chị Thơm, người phụ nữ hơn tôi khoảng 10 tuổi, nghe chồng tôi nói thì là họ hàng của một chị cùng cơ quan.
Một ngày chồng tôi đưa về một người phụ nữ hơn tôi vài tuổi, nhìn chị cũng sạch sẽ nhanh nhẹn, tháo vát. Chồng tôi bảo là nhờ người quen giới thiệu cho nên rất yên tâm. Anh nói chị có nỗi khổ tâm riêng nên mong tôi đừng hỏi nhiều về hoàn cảnh gia đình. Vợ chồng chị lấy nhau được hơn chục năm thì ly hôn vì anh có người đàn bà khác. Chị nói chị không trách anh vì biết bản thân mình không sinh cho chồng được đứa con nên anh mới như vậy.
Đúng là phận đàn bà, nghe chồng kể mà sao tôi thấy thương chị Thơm quá. Có người phụ nữ nào không mong đến ngày được ầu ơ bế đứa con bé bỏng của mình trong tay đâu. Người ta đến với nhau vì một chữ yêu nhưng rồi tình nghĩa bao năm cũng đổ bể khi chuyện con cái gặp khó khăn.
Chị Thơm nói chuyện không khéo léo nhưng là người rất thật thà, chân chất. Từ ngày có chị giúp đỡ việc nhà, tôi có nhiều thời gian chơi với con cái hơn, cũng không còn cái cảnh lọ mọ đi phơi quần áo lúc nửa đêm nữa. Hai bé nhà tôi rất quý bác Thơm, đặc biệt là bé út. Con nhà tôi vốn quen ngủ riêng từ nhỏ, giờ đứa lớn còn đòi mẹ đặt thêm giường để bác Thơm ngủ cùng chúng nó. Thấy các con quý bác như vậy tôi yên tâm lắm. Thôi thì coi như chị Thơm cũng nguôi ngoai phần nào, đỡ cô đơn khi chuyện vợ chồng tan vỡ.
Từ ngày chị Thơm ở cùng trong nhà, thú thật tôi chưa bao giờ dám nghĩ ngợi hay lăn tăn bất cứ điều gì về chị. Thế nhưng lần đó khi mượn điện thoại chồng để thống kê lại xem hai vợ chồng đang có tất cả bao nhiêu tiền, có đủ để đổi sang ngôi nhà khác không thì tôi vô tình phát hiện đã nhiều tháng liền chồng tôi luôn gửi cho một người 10 triệu đồng. Chủ tài khoản đó không phải ai khác chính là chị Thơm.
Từng rất quý chị, không tiếc tiền sắm sửa quần áo cho chị rồi trả lương hậu hĩnh song khi nhìn vào màn hình điện thoại, tôi không khỏi bực tức khi nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra. Vì sao lương tôi đã trả cho chị rồi, chồng tôi lại phải gửi riêng cho chị thêm 10 triệu đồng/tháng và vấn đề là hoàn toàn giấu tôi?
Lúc đó là buổi tối, chồng tôi đang đi tắm còn chị Thơm thì ở dưới nhà. Tôi định chạy xuống hỏi cho ra ngô ra khoai thì anh mở cửa bước vào. Nhìn tay tôi cầm chiếc điện thoại, màn hình còn hiện nguyên phần tra cứu lịch sử giao dịch, anh đóng ngay cửa, chốt lại rồi nói tôi bình tĩnh.
"Anh xin lỗi vì đã không nói với em suốt thời gian qua. Hãy bình tĩnh nghe anh nói vì mọi chuyện không như em nghĩ. Anh không làm gì có lỗi với em và các con".
Anh nói thực ra chị Thơm không phải họ hàng của đồng nghiệp anh mà chính là ân nhân từng cứu mạng anh. Hồi đó vì cứu anh nên chị không may bị tai nạn và phải cắt bỏ phần lớn dạ con. Vụ tai nạn đó đã khiến chị không thể làm mẹ, đó cũng là nguyên nhân khiến vợ chồng chị lục đục rồi quyết định ly hôn khi chồng chị công khai có bồ. Chồng tôi vẫn luôn day dứt vì chuyện đó và khi hai vợ chồng cần người giúp việc, anh đã đề nghị sự giúp đỡ của chị.
"Nếu ngày đó không phải vì cứu anh, chị Thơm đã không phải rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chị ấy còn bố mẹ già ở quên, ly hôn mà không dám nói với bố mẹ vì sợ ông bà sẽ đau lòng mà ốm bệnh. Anh chỉ muốn giúp chị ấy có một khoản để có thể dùng đến lúc tuổi già".
Nghe chồng nói tôi mới hiểu thêm về con người chị Thơm. Sao ông trời lại ác với chị như vậy chứ. Tôi trách chồng không nói với mình sớm hơn, để suýt chút nữa tôi tìm đến chị làm ầm lên thì thật không biết chuyện sẽ thế nào nữa.
Theo Mai Anh/Khám phá