Đàn bà chửi bới, mạt sát nhau, họ cào xé, vùi dập nhau mà quên rằng, nhân vật chính của tấn bi kịch này là ông chồng vẫn nhởn nhơ.
Nhiều chị em trong cơn ghen tuông đã vô tình đánh mất chính mình, mất đi hình ảnh và tâm thế của một người vợ hợp pháp. Thậm chí trong cơn điên loạn, họ còn cắt tóc, lột đồ cô tình nhân bé nhỏ trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng sau tất cả, họ vẫn là người chịu nhiều tổn thương nhất. Vừa đau lại vừa mất chồng nhanh hơn. Người ta có câu “xấu chàng hổ ai”. Đánh ghen xong có khi về nhà lão chồng nhìn mình như hoạn thư, rồi lão chỉ muốn lao ngay sang chỗ cô nhân tình bé bỏng.
Và nếu đổi ngược lại, phụ nữ mới là kẻ đi ngoại tình thì đàn ông sẽ đánh ai. Các ông chồng thường ít bận tâm đến tình địch của mình, việc đầu tiên là họ ra tay với cô vợ. Cho nên mới nói, đàn ông họ vẫn lý trí và tỉnh táo hơn đàn bà ngay cả trong việc ghen tuông.
Rốt cuộc là dù đàn ông có lỗi thì vẫn là đàn bà đánh ghen với đàn bà. Họ chửi bới, mạt sát nhau, họ cào, xé vùi dập nhau mà quên mất rằng, nhân vật chính của tấn bi kịch này vẫn nhởn nhơ vô can như thể mình là người ngoài cuộc. Mỗi lần nhìn cái khung cảnh hỗn loạn ấy, lại thấy xót xa thêm cho phận đàn bà.
Cho nên lúc này phụ nữ phải hết sức bình tĩnh và sáng suốt, suy xét vấn đề, tìm ra giải pháp khiến đức ông chồng tâm phục khẩu phục. Bình tĩnh thì mới nhận ra, mình đang là người vợ được pháp luật công nhận, là mẹ của con anh ta chứ không phải cô ả nào đó.
Tôi cũng từng là nạn nhân của kẻ thứ ba. Từ khi kết hôn, tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Vì tin nên tôi hoàn toàn tôn trọng thế giới riêng tư của anh. Nhưng giác quan thứ 6 của một người làm vợ đã mách bảo tôi có chuyện chẳng lành. Và tôi đã lén lút mở điện thoại của anh bằng vân tay trong một lần anh say mèm.
Những tin nhắn, cuộc gọi mùi mẫn với cô nhân tình sau bữa rượu tiệc anh chủ quan không hề xóa. Lướt qua đôi dòng tin nhắn, lòng tôi trào lên một cơn tức giận và thất vọng thực sự. Hỏi tôi lúc đó có ghen không, đương nhiên là có.
Ớt nào ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng. Nhưng hỏi tôi có muốn đánh ghen không, tôi lắc đầu. Tốt nhất nên thư thư để anh lún sâu thêm vào chuyện yêu đương chút nữa. Đàn ông đang say tình thì có đánh cũng chẳng tỉnh. Quan trọng hơn, cô bồ không phải là nguồn gốc của vấn đề này. Vậy tôi đã làm gì?
Nghe có vẻ hoang đường nhưng tôi đã nghĩ, mình không nên căm ghét người tình của chồng. Vì nếu chồng tôi là người chung thủy, nếu cuộc hôn nhân của tôi không có vết xước nào thì chẳng có kẻ thứ ba nào có cơ hội chen chân. Vì vậy, lỗi không nằm ở cô ta mà nằm ở chính chúng tôi.
Tôi quyết định sẽ không tìm gặp nhân tình của chồng trước khi nói chuyện với anh ta. Đơn giản vì tôi biết mình là vợ, cuộc hôn nhân này cũng chỉ có 2 chúng tôi, tìm người thứ 3 chẳng giải quyết được gì. Chồng có ngoại tình thì vẫn là chồng mình nên cứ ngồi xuống mà hỏi thẳng chồng. Lời anh nói nghe rồi là quên luôn. Có thế thì nhân tình mới sợ, chồng mới nể.
Trong mọi cuộc nói chuyện với chồng, tôi cũng không dại mà dùng bạo lực với kẻ bội bạc vì đó vốn dĩ không phải là thế mạnh của tôi. Thay vì xé quần, xé áo nhau, tôi phải tạo thế mạnh ở sự bình tình, khôn ngoan và lạnh lùng của mình. Tôi cũng không dùng lời lẽ thô tục để dìm kẻ khác xuống mà phải tìm cách nâng mình lên. Càng phải xinh đẹp và sống tốt hơn bao giờ hết.
Tôi cũng chẳng dại đánh vào thể xác hoa ngọc của nhân tình, mà đánh vào túi tiền, vào lòng tự trọng của chồng. Chồng thích bồ bịch thì cứ đi, thậm chí dọn sang nhà cô ta ở cũng được. Tôi ở nhà vẫn có thể tự kiếm tiền, tự nuôi con, tự làm đẹp.
Bồ vốn không thể làm vợ mà chỉ để yêu. Khi không còn ai dọn nhà, chăm con cho chồng yên tâm đi cặp bồ nữa thì tự anh ta sẽ chán nản. Lúc đó trở về với vợ con thì chồng chẳng khác nào cá sa vào lưới.
Và thực chất, chẳng có đàn ông nào biết sợ một người vợ giỏi đánh đấm và chửi bậy. Họ chỉ sợ đàn bà không nói lời nào mà vẫn có cách trả thù tàn nhẫn. Khi đánh ghen mà chồng có nể vợ đôi phần thì đó là nể cái sự tàn độc của đàn bà bị phản bội mà thôi. Lắm khi, sợ quá rồi lại bỏ chạy, lại xem thường không chừng.
Vợ khôn có giận đến mấy thì cứ trước phòng khách sạn của chồng và nhân tình, ngó một cái rồi quay lưng đi. Không phải là không giận, cũng không phải là không dám làm gì. Chỉ là nên hiểu, đánh ghen vốn không khiến mọi chuyện tốt hơn. Mất mặt mình, chồng cũng chẳng nể nang hơn.
Và cuối cùng, chồng đã ngoại tình rồi thì mặc đi. Chiêu trả thù tàn nhẫn nhất của đàn bà có chồng ngoại tình chính là cứ để hai kẻ bội bạc bên nhau đến khi họ biết họ thế nào cũng không sống tốt bằng mình. Đó mới là cách đàn bà khôn đánh ghen…Cứ sống xinh đẹp, rực rỡ nhất có thể chị em nhé.
Theo Ly Ly Nguyễn/VTC News
Ảnh minh họa