Trong khi tôi và con ngày ngày khốn khổ tiết kiệm cho giấc mơ có nhà riêng, thì anh âm thầm gom tiền mua nhà lộng lẫy tặng nhân tình.
Tôi và anh đều là dân tỉnh, lên Sài Gòn học chung rồi quen biết nhau. Tôi cũng như bao người nhập cư khác, luôn khao khát có một căn nhà, con cái có hộ khẩu thành phố. Ngày chúng tôi cưới nhau, giấc mơ về căn nhà tạm gác lại, phần vì chưa đủ tiền, phần vì giá cả nhà đất đắt đỏ, chúng tôi lại phải lo chuyện cưới xin với đủ thứ chi phí.
Cưới xong, số tiền hồi môn bên ngoại cho và tiền dư được tôi gom lại để dành. Vàng cưới cũng thế, tôi cất đi mà không dám mua sắm gì nhiều cho hai vợ chồng. Tôi và anh ở một căn chung cư nhỏ. Căn nhà này do bác tôi cho mượn ở tạm trong thời gian bác đi nước ngoài. Vài năm nữa bác sẽ về đây dưỡng già và lấy lại. Căn chung cư tất nhiên không phải trung tâm thành phố, nhưng do không tốn tiền thuê trọ nên tôi dư được một ít mỗi tháng.
Chồng tôi đi làm công trình xây dựng, lâu lâu anh nhận dự án ở nơi xa, kiếm tiền cũng khá. Mỗi đợt anh đi là một hai tuần mới về, có khi kéo dài cả tháng. Tiền anh đưa tôi không dám dùng mà cất tiết kiệm. Tôi cũng tập tành buôn bán online thêm để có thu nhập. Cứ thế, số tiền ngày càng chạm đến giấc mơ có nhà có cửa.
Con được 3 tuổi, tôi nghỉ việc ở hẳn nhà để dồn sức kinh doanh online. Gần đây, khi bác tôi về nói sắp quay lại Việt Nam, tôi cũng đã tính đến chuyện mua chung cư trả góp, hoặc mua một căn nhà vừa phải ở ngoại ô. Cứ rảnh là tôi lại chạy khắp nơi, coi đất khu nào đẹp, nhà khu nào an ninh, giá tốt… Anh thì vẫn bận rộn với các công trình lớn nhỏ, tiền anh gửi về khi có khi không, nói rằng dạo này làm ăn khó khăn. Tôi cũng thương chồng, nếu có một nơi an cư, anh có thể yên tâm lập nghiệp mà không cần đi xa quá như vậy.
Đùng một cái, tôi chết lặng trong một chiều về thấy nhà cửa xáo trộn. Đồ đạc tan tác, két sắt bị cạy tung, toàn bộ tiền vàng biến mất. Tôi lập tức điện báo công an, vậy mà sau hai ngày điều tra thu thập từ các camera an ninh đầu đường, kết quả khiến tôi sững sờ: anh chính là thủ phạm.
Chưa hết, tôi truy nhiều nguồn thì biết anh đã có người khác tận Trà Vinh, anh dồn tiền mua cho cô ấy căn nhà 2 tỷ đồng. Họ đã quen nhau cũng đã 2 năm. Anh lấy hết những gì tôi dành dụm, dàn cảnh như thể nhà tôi bị mất cắp. Anh còn khốn nạn đến mức tự tay đập phá, bày bừa vài món đồ, để hệt như nhà có trộm ghé.
Tôi như chết sững khi thấy hình ảnh căn nhà của anh và người yêu. Một căn nhà khang trang, tiện nghi mà mẹ con tôi vẫn mơ ước và nhắc tới trong các câu chuyện hàng đêm. Anh và cô ta có một đứa trẻ sắp chào đời, nên anh vội vã lấy tiền của tôi để vun vén tổ ấm. Còn tôi và đứa con máu thịt của anh, thì anh chẳng màng.
Số tiền anh trộm của tôi vừa là của hồi môn, vừa là công sức, là tất cả những gì tôi đã dốc lòng mà cày cuốc mấy năm trời. Thậm chí, đến cả việc ăn uống, làm đẹp, chăm lo bản thân tôi cũng dẹp hết cho giấc mơ nhà cửa. Chẳng lẽ vì tôi nhịn ăn nhịn mặc nên anh chê bai và tìm đến người phụ nữ khác?
Tôi làm đơn, đem mọi chứng lý ra để pháp luật phân xử, tôi phải giành lại bằng được những gì đã mất. Ở tòa, anh cãi, cô bồ kia cũng ra sức cãi. Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau bị đánh úp của tôi. Tôi có thể "thảy" cho kẻ thứ ba kia một người đàn ông tệ bạc, nhưng số tiền đã mất và những năm tháng mồ hôi nước mắt thì không, nó phải quay về với tôi...
Theo P.Linh/Báo Phụ nữ