Đời sống

Chồng trút giận sau hành động tàn nhẫn của mẹ chồng: Câu cảnh báo khiến bà tái mặt

DNVN - Đời làm dâu chưa bao giờ dễ dàng, đặc biệt khi phải đối mặt với một người mẹ chồng keo kiệt và cay nghiệt.

Ngày đầu về làm dâu, tôi cắm bình hoa ly nhưng bị mẹ chồng ném thẳng vào thùng rác, tôi biết ơn vô cùng / Mẹ chồng kiếm chuyện đuổi con dâu ra khỏi nhà, tôi liền gửi đoạn video khiến bà vội van xin tha thứ

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Với tôi, chuyện đó lại càng chẳng có ngoại lệ. Câu chuyện bắt đầu từ những bộ đồ ở cữ cũ nát, rách bươm mà mẹ chồng đưa khiến tôi không kìm được nước mắt. Nhưng rồi, chồng tôi trở về sau chuyến công tác dài ngày, và hành động của anh đã khiến mọi người phải bàng hoàng.

Mẹ chồng tôi là một người nổi tiếng tằn tiện, keo kiệt đến không thể tả. Bà từng sống kham khổ, nên dù gia đình giờ đã khá giả, bà vẫn ôm chặt thói quen bủn xỉn. Từ ngày tôi làm dâu, toàn bộ tiền lương kiếm được phải nộp cho bà, không thiếu một đồng. Những khi muốn mua gì hay chỉ thèm một món ăn, tôi đều phải khúm núm xin phép, nhịn nhục như một kẻ ăn bám.

Bi kịch xảy ra khi mẹ ruột tôi đột ngột nhập viện cấp cứu. Em trai tôi gọi điện nhờ đem tiền đóng viện phí, vì quá vội nên em không kịp mang ví. Trong lúc cuống quýt, tôi xin mẹ chồng vài đồng để cứu mẹ mình, nhưng bà lại cay nghiệt gạt phắt đi: “Tiền của cô là tiền của nhà chồng, không có chuyện đem giúp nhà đẻ đâu!” Cảm giác bất lực và đau đớn làm tôi bật khóc như một đứa trẻ. May mắn, chồng tôi biết chuyện, lập tức bảo vệ vợ. Anh bắt mẹ đưa lại thẻ lương cho tôi và tự mình rút tiền để cứu mẹ vợ. Nhờ có anh, mẹ tôi mới được cứu sống. Từ đó, mẹ chồng càng ghét tôi thêm.

Rồi đến khi tôi mang thai, mẹ chồng cấm tiệt việc mua váy bầu mới. Bà bắt tôi mặc váy xin lại của người khác, viện lý do: “Mua đồ mới thì sinh con khó nuôi.” Thừa biết bà viện cớ để tiếc tiền, nhưng tôi vẫn phải ra hiệu cho chồng đừng đôi co. Thế là anh âm thầm mua váy mới cho tôi, giấu trong cốp xe, để tôi lén thay mỗi khi đi làm. Ở nhà, tôi vẫn phải chịu cảnh mặc đồ cũ, rách, đầy ấm ức.

 

Khi tôi bất ngờ sinh non, chồng tôi đang công tác nước ngoài. Đau đớn, hoảng loạn, tôi không kịp chuẩn bị gì cho bản thân, ngoài mấy bộ đồ mới mua cho con. Đến ngày xuất viện, mẹ chồng hối hả mang đến một bọc đồ ở cữ. Tôi chưa kịp mở ra đã rơi nước mắt. Bộ thì cũ đến sờn rách, bộ lại quá rộng, bộ khác thì nhỏ đến thắt nghẹt ngay vết mổ, đau thấu trời. Thậm chí còn có cả đồ cũ của đàn ông, chẳng có lấy một bộ nào mới. Mẹ chồng còn lớn tiếng mắng tôi đòi hỏi: “Mặc tạm hết tháng ở cữ đi, rồi mới mua đồ mới!”

Ngay lúc ấy, chồng tôi về đến. Thấy tôi bối rối trong những bộ đồ cũ nát, anh không kìm nổi tức giận. Anh gằn giọng hỏi: “Đống đồ này ở đâu ra? Sao không mua đồ mới?” Nghe tôi kể lại, anh nổi đóa, vơ lấy bọc đồ cũ ném thẳng ra sân. Trước mặt mẹ chồng, anh lập tức đặt một loạt quần áo mới cho tôi. Bà mặt mày xám xịt, gân cổ mắng anh hoang phí, tiêu xài không suy nghĩ. Nhưng lần này, chồng tôi không nhẫn nhịn nữa. Anh lạnh lùng thốt từng chữ: “Nếu mẹ muốn về già cô độc, không con không cháu thì cứ tiếp tục sống ác với vợ con đi!”

Câu nói đó như sét đánh ngang tai. Mặt mẹ chồng tái mét, đứng lặng một lúc rồi hầm hầm bỏ ra ngoài. Từ hôm đó, bà tuyệt thực, không ăn không uống vì giận con trai. Tôi cố khuyên chồng xuống nước, làm lành với bà, nhưng anh nhất quyết không chịu.

Giờ đây, lòng tôi nặng trĩu, không biết phải làm sao để mẹ chồng hiểu và cảm thông. Làm thế nào để bà thôi ghét bỏ, thôi cay nghiệt, để gia đình tôi được sống trong yên ấm và hòa thuận? Tôi chỉ mong tìm được một con đường, một tia sáng giữa những căng thẳng đang ngày càng lớn dần…

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm