Đời sống

Cơn ác mộng khi sống chung với mẹ chồng: Tôi phải làm sao?

DNVN - Tưởng rằng cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn khi có mẹ chồng giúp đỡ việc nhà, nào ngờ tôi lại rơi vào một trạng thái căng thẳng tột độ. Mọi chuyện bắt đầu từ đêm định mệnh đó – khi tôi bước vào phòng bà và phát hiện ra điều khiến tôi phải rùng mình.

Mẹ chồng "chơi lớn": Con dâu tăng 30kg khi mang thai, lập tức chuyển khoản 100 triệu để làm đẹp! / 4 con giáp đón vận may rực rỡ ngày 25/2/2025 (28 tháng Giêng âm lịch)

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Gia đình tôi vừa trải qua một cú sốc lớn khi bố chồng đột ngột qua đời sau cơn đột quỵ. Căn nhà ở quê chỉ còn lại mẹ chồng một mình, và sau những cuộc bàn bạc giữa các con, chồng tôi – người con trai duy nhất – đương nhiên nhận trách nhiệm đón mẹ lên sống cùng. Một tháng trước, mẹ khăn gói lên thành phố, mang theo nỗi đau mất chồng và những thói quen khó có thể từ bỏ.

Ban đầu, tôi nghĩ mình may mắn. Mẹ chồng siêng năng, lo toan việc bếp núc, khiến tôi chẳng phải động tay nhiều. Những bữa cơm luôn đầy đủ, gọn gàng, hợp khẩu vị. Tôi thậm chí còn thấy nhẹ nhõm khi không còn phải loay hoay giữa công việc và gia đình. Nhưng rồi, mọi thứ không đơn giản như tôi tưởng.

Đêm ấy, khi vô tình bước vào phòng mẹ chồng, tôi không khỏi giật mình. Giữa tủ quần áo, một bộ đồ cũ của bố chồng vẫn được treo ngay ngắn như thể ông chưa từng rời đi. Trong căn phòng u ám, tôi còn cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ, như có ai đó đang hiện diện. Nhưng điều khiến tôi lạnh gáy hơn cả là những tiếng thì thầm phát ra mỗi đêm từ phòng bà. Ban đầu, tôi tưởng mình nghe nhầm, nhưng dần dần, tôi nhận ra mẹ chồng thực sự đang trò chuyện với ai đó. Khi hỏi, bà chỉ cười buồn, nói rằng mỗi tối vẫn quen tâm sự với chồng qua bức ảnh đặt trên bàn. Có khi, bà còn hỏi han, chờ đợi câu trả lời như thể ông vẫn còn ở đó.

Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Mỗi lần đi ngang qua phòng mẹ chồng, một nỗi sợ mơ hồ len lỏi trong tâm trí tôi. Cảm giác ấy càng rõ ràng hơn khi gần đây, bà có thêm một thói quen mới: mở nhạc thiền giữa đêm khuya, đi đi lại lại trong phòng. Tiếng nhạc du dương không phải là vấn đề, nhưng với một người khó ngủ như tôi, chỉ cần một tiếng động nhẹ cũng khiến tôi trằn trọc suốt đêm. Những đêm mất ngủ chồng chất khiến tôi dần trở nên mệt mỏi và cáu kỉnh.

 

Không thể chịu đựng thêm, tôi quyết định nhẹ nhàng góp ý với mẹ chồng. Tôi nói khéo rằng ban ngày bà có thể làm những gì mình thích, nhưng đêm xuống, ai cũng cần có không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Mẹ chồng lặng lẽ gật đầu, thậm chí còn xin lỗi vì đã làm phiền tôi. Tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng sáng nay, tôi chết sững khi phát hiện một bức thư đặt ngay ngắn trên bàn. Mẹ chồng đã rời đi, mang theo toàn bộ quần áo.

Bức thư ngắn gọn nhưng nặng nề. Bà xin lỗi vì đã gây phiền hà, nói rằng sẽ chuyển sang sống với con gái. Một quyết định đột ngột, chẳng khác nào ám chỉ tôi là kẻ không biết điều, không đủ bao dung để chung sống với mẹ chồng.

Chồng tôi thì không ngừng trách móc, nói tôi ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mà không biết nhường nhịn mẹ già. Nhưng anh không hiểu, tôi đã cố gắng đến nhường nào, tôi đã nhẫn nhịn ra sao khi từng đêm phải chong mắt nhìn đồng hồ, lắng nghe những tiếng động lạ giữa đêm khuya. Tôi phải làm sao để vừa giữ gìn hạnh phúc gia đình, vừa không biến mình thành một kẻ vô tâm? Nếu để mẹ chồng rời đi, tôi sẽ mang tiếng bạc bẽo. Nhưng nếu đón bà về, liệu tôi có thể tiếp tục chịu đựng những đêm dài căng thẳng?

Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi thật sự bế tắc...

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm