Con dâu có bầu, tôi góp tiền mua nhà ở chung, chưa kịp dọn tới thì điếng người thấy cảnh bên trong
Sốc vì chồng thường xuyên lấy trộm tiền của vợ / Ô sin thủ thỉ trong phòng ngủ: 'Chị ấy không có nhà, em sẽ là chủ'
Năm nay 56 tuổi,tôi và chồng đã cùng nhau vượt qua những sóng gió của cuộc đời suốt 30 năm qua. Chúng tôi có một người con trai, nó là niềm tự hào và hy vọng lớn nhất của chúng tôi. Tuy nhiên, khi con trai bước vào cuộc hôn nhân, tôi nhận ra rằng cuộc sống hạnh phúc mà tôi mong đợi không đến như tôi đã tưởng.
Ngày con trai cưới vợ, tôi và chồng đứng giữa đám cưới nhộn nhịp, trong lòng đầy những cảm xúc khó tả. Chúng tôi đã dốc hết mọi khoản tiết kiệm, thậm chí vay mượn từ bạn bè và người thân mới đủ để đáp ứng yêu cầu sính lễ cao của con dâu. Trong ngày cưới, con dâu mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, nhưng sâu thẳm trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một sự tham lam khó phát hiện.
-“Má, sính lễ này thật sự không đủ”.Không lâu sau đám cưới, trong một buổi họp gia đình, con dâu bỗng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói. Tôi sững sờ, trong lòng đau nhói.
-“Ba má đã cố gắng hết sức, đây gần như là tất cả số tiền tiết kiệm rồi”.Tôi cố gắng giải thích, giọng nói run rẩy.
-“Con biết ông bà không dễ dàng, nhưng xã hội bây giờ là thế, sính lễ càng cao càng thể hiện sự chân thành”.Lời nói của con dâu như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.
Từ ngày đó, lời phàn nàn về sính lễ của con dâu trở thành chuyện thường ngày trong nhà. Con dâuluôn nhắc đếnkhiến tôi và chồng cảm thấy vô cùng khó xử và bất lực. Chẳng qua là con dâu đang mang trong bụng giọt máu của con trai nên tôi phải cố gắng nhẫn nhịn trong khoảng thời gian này.
Ở nhà con trai, tôi trở thành người âm thầm làm mọi việc. Mỗi sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, tôi đã bắt đầu bận rộn. Chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo… những việc nhà tưởng chừng nhỏ nhặt này lại chiếm gần hết thời gian của tôi.
-“Má, hôm nay con thèm món sườn ram, má đi chợ mua cho con ăn nhé”.Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, con dâu thường xuyên đề xuất những món ăn thèm và bổ dưỡng trong thai kỳ để tôi đi chợ chuẩn bị, còn nó thì chỉ việc ăn.
Kỳ lạ là con dâu tôi mang bầu nhưng không bị ốm nghén, ngủ cũng rất ngon nên sáng nào cũng dậy trễ, chưa kể còn đòi ăn những món ăn hữu cơ nên số tiền sinh hoạt phí hàng tháng nhà tôi rất cao. Và tất nhiên vì thương con trai đi làm vất vả, tôi đã trích số tiền lương hưu hàng tháng của hai vợ chồng để lo cho chúng.
Con dâu và tôi thường xuyên bất đồng quan điểm.
Nhiều lúc tôi cố gắng trò chuyện, hy vọng cô ấy sẽ chia sẻ công việc nhà nhưng luôn nhận được những câu trả lời như:“Con đang mang thai, sức khoẻ đâu đủ để làm những việc này?”.
- “Vậy còn má thì sao? má không mệt à?”. Sự bất mãn trong lòng tôi cuối cùng cũng bùng phát.
-“Đó là trách nhiệm của ông bà, con lấy chồng về đây đâu phải để làm bảo mẫu”.Lời nói của con dâu như muối xát vào vết thương của tôi.
Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng chua xót và thất vọng. Tôi từng nghĩ rằng, việc chăm sóc con dâu bầu bì như thế này, tôi có thể nhận được sự tôn trọng và biết ơn từ cô ấy. Nhưng thực tế là tôi bị coi nhẹ, bị lợi dụng. Trong nhà này, tôi như một người vô hình không ai quan tâm.
Sau đó, con dâu đề nghị mua căn nhà thứ hai và nói sẽ đón tôi và chồng về sống chung để chăm sóc chúng tôi khi về già. Nghe tin này, lòng tôi vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng vì con dâu cuối cùng cũng chấp nhận chúng tôi, lo lắng vì liệu số tiền tiết kiệm của chúng tôi có đủ để trang trải chi phí lớn này hay không. Nhưng nghĩ đến hạnh phúc và tương lai của con trai, tôi vẫn quyết định bỏ ra 500 triệu để hỗ trợ.
Tuy nhiên, trong quá trình trang trí ngôi nhà mới, con dâu luôn làm theo ý mình. Khi tôi nêu ý kiến, cô ấy còn trách tôi can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của hai vợ chồng nó.
Khi ngôi nhà mới hoàn thành, đồ nội thất và trang trí mới làm cả không gian trở nên sáng sủa. Tôi đứng ngoài cửa, háo hức chuẩn bị dọn vào nhà mới, sống chung với con trai và con dâu. Nhưng con dâu lại nhẹ nhàng nói:“Má, nhà vừa mới sửa xong, còn mùi sơn nhiều, con đang mang thai mà đã dọn vào ở ngay sẽ không tốt cho sức khoẻ thai nhi, chờ mùi tan hết đã”.
Tôi ngần ngại một chút, nhưng nghĩ đến sức khỏe, tôi đành tin lời và không nài nỉ. Tuy nhiên, thời gian trôi qua từng ngày, nửa năm sau, khi tôi nhắc lại chuyện dọn nhà, con dâu bắt đầu lảng tránh.
Lại một thời gian nữa trôi qua, tôi nhắc lại chuyện này, con dâu trở nên khó chịu:“Má, sao má cứ nhắc mãi chuyện này thế? Con đã nói là chờ mùi sơn tan hết rồi mới dọn vào mà, sao má không nghe chứ?”.
Tôi bắt đầu nghi ngờ ý đồ thực sự của con dâu, quyết định đến thăm nhà mới. Khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sốc — mẹ của con dâu đang ngồi trên ghế sofa, thoải mái xem tivi.
-“Sao bà lại ở đây?”.Tôi ngạc nhiên hỏi.
Mẹ của con dâu cười gượng:“À, dạo này sức khỏe tôi không tốt, con gái bảo tôi đến ở một thời gian để chăm sóc”.
Tôi bất ngờ khi nhìn thấy bà thông gia ở bên trong nhà. (Ảnh minh họa)
Tôi quay sang nhìn con dâu, ánh mắt cô ấy tránh né, không dám đối diện với tôi. Tôi giận dữ hỏi:“Chuyện này là sao? Cô bảo còn mùi sơn mà, tại sao mẹ con lại ở đây?”.
Con dâu lúng túng giải thích:“Má, con… con cũng không có cách nào khác, mẹ con cần chăm sóc nên con để bà ấy ở tạm”.
- “Thế còn chúng tôi? Cô định thế nào? Lúc trước cô nói sẽ đón chúng tôi về đây chăm sóc khi về già!”.Tôi giận dữ hét lên.
Con dâu bắt đầu cãi lại:“Má, sao má nói như vậy được? Con chưa bao giờ nói là không đón ông bà qua đây, chỉ là tình hình hiện tại chưa phù hợp. Hơn nữa, ông bà có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, hoàn toàn có thể tự mua nhà khác mà ở”.
Nghe đến đây, tôi hoàn toàn hiểu ý của con dâu. Cô ấy chưa bao giờ thật lòng muốn đón chúng tôi về chăm sóc, chỉ là lợi dụng tiền tiết kiệm của chúng tôi để thỏa mãn nhu cầu cá nhân của mình. Tôi cảm thấy như bị dao đâm vào tim, đồng thời xấu hổ vì sự ngu ngốc và mù quáng của mình.
- “Tốt, tôi hiểu rồi".Tôi hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh,“Nếu các người không chào đón chúng tôi, thì chúng tôi sẽ không làm phiền nữa. Tôi sẽ mang số tiền còn lại về quê, các người tự lo mà trả nợ nhà đi”.
Con dâu nghe vậy mặt biến sắc:“Má, sao má có thể nói như vậy được? Má đã hứa sẽ giúp chúng con trả nợ nhà mà!”.
-“Tôi hứa giúp các người, nhưng điều kiện là các người phải tôn trọng và hiếu thảo với tôi. Nhưng bây giờ các người đối xử với tôi như thế nào? Coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn!” .Tôi giận dữ đáp.
Con dâu không nói được gì, chỉ có thể nhìn tôi xách hành lý rời khỏi ngôi nhà mà tôi từng đầy hy vọng. Lúc đó, tôi quyết tâm bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, không còn hi sinh vô ích cho ai nữa.
Về quê, tôi bắt đầu một cuộc sống mới. Dù cuộc sống có ít tiền bạc hơn, nhưng tâm hồn tôi lại bình yên và tự do hơn bao giờ hết.
Từ khi tôi rời đi, con dâu cũng không có ai chăm sóc khi mang thai, bây giờ nó cũng sắp sinh con. Con trai có về hai lần, cũng năn nỉ xin lỗi tôi bỏ qua để lên chăm sóc con dâu sau sinh. Tôi đang phân vân không biết có nên bỏ qua lỗi lầm này của nó để nhìn mặt cháu mình hay không?
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Chăm sóc mẹ già suốt 10 năm nhưng không được chia mảnh đất nào, đến lúc đọc kỹ lại di chúc tôi mới òa khóc
Tử vi ngày 22/12/2024 của 12 con giáp: Tuổi Mão công việc thăng hoa, tuổi Tỵ cẩn thận sai lầm
Mẹo vệ sinh quạt điện trong 5 phút không cần tháo khung hay rửa nước sạch bong như mới
Con gái dắt 3 chú chó Ngao Tạng đi bộ mãi không về, bố đi tìm thấy cảnh tượng dở khóc dở cười
Loại rau dại từng cho lợn ăn giờ được săn lùng với giá 500 nghìn đồng/kg
Bố di chúc để lại nhà cùng 2,7 tỷ tiền tiết kiệm cho mẹ kế, chúng tôi kéo nhau gặp luật sư để rồi nhận cái kết sững người