Đời sống

Con dâu lâm bệnh, mẹ chồng trở mặt

Tôi về làm dâu nhà chồng đã được gần 10 năm nay. Mối quan hệ của tôi với mẹ chồng ban đầu tốt lắm. Thế nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi tôi lâm bệnh.

Mẹ chồng ép con dâu phá thai vì lý do không tưởng / Khinh mẹ chồng nghèo, chuẩn bị ra riêng mới "đứng hình" trước sổ tiết kiệm mẹ đưa

Tôi là một cô gái tuy không phải là xinh xắn nhưng tôi là người sống biết điều. Ngày tôi về ra mắt mẹ chồng, tôi không hợp ý của bà. Xém chút nữa chúng tôi không đến được với nhau chỉ vì sự ngăn cản của gia đình chồng. Thế nhưng nhờ sự bền bỉ của người yêu tôi ngày ấy mà bây giờ anh trở thành chồng của tôi. Vì ngay từ khởi đầu đã không thuận nên tôi luôn dặn lòng mình phải cố gắng hết sức.

Rồi dần dần tôi cũng được sự chấp thuận của gia đình chồng. Sau này tôi lại là người được anh chị em họ hàng nhà chồng rất yêu quý và bản thân tôi cũng rất yêu quý họ.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Thế rồi tôi sinh cháu đầu thì tôi bị lopus phát ban đỏ. Tôi bị suy sụp thể chất và tinh thần một cách trầm trọng. Suốt một năm ròng tôi phải nằm viện và điều trị kèm theo các đợt thuốc. Cho đến bây giờ tôi vẫn phải trung thành với thuốc. Bác sĩ nói rằng tôi không nên có con nữa.

Mắt của tôi ngày càng kém. Suốt một thời gian dài tôi nằm liệt. Cơ quan thương tình nên trợ cấp cho mỗi tháng 2 triệu. Sau khi tôi gượng dậy được và có thể đi làm trở lại, mọi người yêu quý vẫn giữ chỗ cho tôi. Tôi không còn đi được xe máy nữa mà phải chuyển sang xe đạp điện cho đỡ nguy hiểm.

Tôi không thể làm được việc nặng. Đến gội đầu tôi cũng phải ra ngoài hàng. Đến mở cái ổ khóa tôi cũng phải nhờ mọi người giúp. Tôi trở thành một người hoàn toàn khác. Tôi bất lực trước bản thân mình và suy sụp. Tôi từ 56 kg xuống còn 35 kg, rồi trở lại như bây giờ 43kg.

Đã có lúc tôi nghĩ tới cái chết. Nhưng tình yêu của chồng, sự chăm sóc của chồng khiến tôi có sức mạnh để vượt qua. Cho đến tận bây giờ anh vẫn chiều chuộng tôi hết sức và không làm điều gì để tôi phải suy nghĩ.

 

Thế nhưng mẹ chồng thì khác. Từ ngày tôi phải nằm viện bà chưa một lần tới thăm. Bà viện dẫn lý do phải thay tôi chăm con của tôi. Tôi biết điều đó nên bỏ qua, cố gắng để không suy nghĩ. Rồi khi đỡ bệnh về nhà, bà luôn tỏ thái độ không ưa tôi. Sớm tối bà đi ra đi vào nói bóng gió ý là tôi không làm ăn được gì, tôi phải sống phụ thuộc chồng...

Đỉnh điểm có lần trong bữa cơm, tay tôi yếu tôi vô tình rớt cái bát, thế là bà buột miệng luôn "chả làm được cái trò gì ra hồn". Câu nói khiến tôi tủi thân còn chồng tôi phải lên tiếng: "Vợ con bệnh tật mới phải vậy chứ bình thường bao việc lâu nay vợ con làm suốt". Mẹ chồng tôi nghe nói thế ăn nhanh bát cơm xong bà bỏ lên nhà. Ý bà là không hài lòng.

Xưa kia tôi giặt tay cho cả gia đình không sao, nay tôi bị bệnh thì quần áo của tôi bà loại ra một góc để chồng tôi về giặt giúp. Nhưng hễ nhìn thấy chồng tôi giặt thì bà lại lên phòng bảo tôi xuống giặt. Tôi có giải thích bà cũng không tin. Cuối cùng chồng vì thương tôi luôn phải giặt những lúc bà không nhìn thấy.

Xưa kia, bà ốm tôi chăm, bà phải kiêng món gì thì tôi làm bữa ăn tuyệt đối tránh cho bà. Nay tôi bị bệnh, mẹ chồng tôi bắt tôi phải ăn giống mọi người trong nhà. Tôi biết ý không đòi hỏi, có bữa chỉ ăn cơm không. Nhưng vài hôm cơm không tôi chịu được, chứ lâu dài tôi sẽ mất sức.

Mẹ chồng tôi không hề để tâm tới điều đó. Tôi mua đồ ăn riêng về để nấu thêm vào bữa cơm thì bà tỏ ý không cho làm vậy. Bà nói trong một bữa cơm mà ăn tách ra như thế không khác gì ăn chung và "nhà này không có thứ văn hóa ấy". Tôi thực sự buồn lòng!

 

Tôi biết cuộc sống của mình không còn dài nữa. Nhưng tôi cần phải sống vì con. Tôi không thể nào sống trong áp lực tinh thần khủng khiếp mà mẹ chồng gây ra được nữa. Tôi không biết phải làm sao khi mà tách ở riêng là điều không thể.

Theo Trang/giadinh.net.vn
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm