Đời sống

Cùng cảnh làm dâu, nhưng số phận tôi và em dâu lại khác nhau một trời một vực

DNVN - Nếu như Hoa – em dâu tôi – luôn được mẹ chồng nâng niu, chăm sóc như báu vật, thì tôi lại chẳng khác gì người giúp việc trong nhà.

'Người thân không chia sẻ của cải, nếu chia sẻ của cải thì không có liên hệ với nhau', 3 câu cổ nhân để lại là thước đo của con người / Xả tang là gì? Cần kiêng kỵ gì khi chưa xả tang?

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Chúng tôi cùng về làm dâu một nhà, nhưng Hoa là con gái gia đình giàu có, danh giá, còn tôi chỉ là một cô gái nhà nông bình thường. Cũng bởi thế, mẹ chồng lúc nào cũng xem Hoa là "con cưng", còn tôi chẳng hơn gì người ngoài.

Công việc của chúng tôi cũng khác nhau. Hoa làm văn phòng, lúc nào cũng xuất hiện trong bộ dạng thanh lịch, thơm tho. Còn tôi – một công nhân quèn – mỗi ngày đi làm về người nhễ nhại mồ hôi, chẳng mấy khi được khen lấy một câu. Mẹ chồng đi khoe con dâu út giỏi giang, hiếu thảo, còn tôi thì bà chỉ im lặng, không chê bai đã là may!

Những công việc trong nhà, từ quét dọn, giặt giũ, cơm nước... tất cả đều do tôi một tay đảm nhận. Hoa đi làm về chỉ việc thư thái tắm rửa, vui đùa với con. Tôi không ghen tị, nhưng cũng không thể không chạnh lòng.

Hôm mùng 5, tôi lĩnh lương. Nhớ con trai thích ăn tôm hùm mà từ bé đến lớn chưa từng được thử, tôi quyết định mua bốn con tôm hùm về. Bỏ ra hơn một triệu bạc – số tiền không nhỏ với mức lương của tôi – nhưng tôi nghĩ cũng đáng.

 

Tan làm về đến nhà gần 6 giờ tối, tôi tất bật vào bếp nấu nướng. Trời nóng hầm hập, mồ hôi vã như tắm. Tôi gắng sức để chuẩn bị bữa tối thật ngon cho cả nhà. Thế nhưng, đến lúc dọn cơm lên, tôi mới hiểu thế nào là cay đắng!

Biết em dâu chưa về, mẹ chồng chẳng ngần ngại đứng dậy, nhanh tay gắp ngay hai con tôm to nhất, ngon nhất bỏ vào nồi: "Phần vợ chồng cái Hoa, để lát nữa chúng nó về ăn cho nóng!"

Tôi chết lặng. Mâm cơm chỉ còn hai con tôm. Chưa kịp định thần, bố mẹ chồng đã chia nhau mỗi người một con, ăn ngon lành mà không chút đắn đo. Khi tôi và con trai chỉ vừa đưa mắt nhìn nhau, mẹ chồng đã quay sang trách móc: "Sao mua ít thế?"

Cuối cùng, tôi lặng lẽ bóc con tôm còn lại, chia phần cho con trai và hai đứa nhỏ của Hoa. Còn tôi? Mẹ chồng thản nhiên đẩy đĩa tép rang về phía tôi, cười hồn nhiên: "Thôi ăn tép đi! Tôm hay tép thì cũng như nhau cả thôi!"

Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Nhìn con trai vui vẻ ăn tôm, tôi cười gượng. Nhưng bữa cơm ấy, tôi không sao nuốt nổi.

 

Tiền sinh hoạt trong nhà, tôi và Hoa đóng góp như nhau. Tôi chưa bao giờ thiếu sót trong việc biếu mẹ chồng quà cáp, đối đãi. Thế nhưng, sự thiên vị quá rõ ràng khiến tôi nghẹn đắng.

Con tôm hùm chỉ là một trong vô số chuyện bất công mà tôi phải chịu đựng. Điều duy nhất tôi mong mỏi bây giờ là chồng sớm trở về, để hai vợ chồng có thể dọn ra ở riêng. Một gia đình mà bản thân không được tôn trọng, dù cố gắng đến đâu cũng chẳng bao giờ có thể tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm