Đời sống

Cuộc sống của tôi đã quá đủ đắng cay vì người chồng bội bạc, nhưng lần này, tôi không thể chịu đựng thêm nữa

DNVN - Tôi không thể sống mãi trong bể khổ với người không hề quan tâm đến tôi, không xứng đáng với tình yêu và hy sinh của tôi.

Tẩy da chết với khăn mặt cực hiệu quả và tiết kiệm / Cách bảo quản chảo chống dính bền lâu như mới mua

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Chồng tôi làm nghề lái xe đường dài, nhưng theo lời em chồng tôi, anh ấy chỉ đi làm khi có nhu cầu tiền bạc, còn lại là không quan tâm gì. Nhà xe gọi cũng không đi, chấp nhận bỏ việc khi không còn đủ tiền tiêu xài. Hơn nữa, anh ta chẳng có trách nhiệm gì với gia đình, lúc nào cũng chơi bời, nhậu nhẹt và đi bar như cơm bữa.

Mẹ chồng tôi luôn bảo vệ con trai, không tiếc lời mắng mỏ, trách móc tôi dù anh ấy sai rành rành. Tôi khuyên nhủ nhẹ nhàng thì không sao, nhưng chỉ cần tôi có chút bức xúc, ngay lập tức bị cả gia đình nhà chồng chửi bới. Mọi người thử nghĩ, một người vợ phải chịu đựng chồng như vậy, liệu có ai có thể im lặng mãi không? Chồng tôi chẳng bao giờ quan tâm tới vợ con. Tôi sinh con, anh chẳng hỏi han lấy một lời. Những ngày ở viện, chỉ có mẹ đẻ tôi chăm sóc. Mẹ chồng xuống thăm cháu rồi bỏ về, còn chồng tôi thì say xỉn, bị bác sĩ mời ra ngoài rồi tự bỏ về luôn. Cả một tháng sau khi sinh, tôi còn phải tự lo mọi thứ, trong khi mẹ chồng ra lệnh cho tôi phải tự nấu nướng, giặt giũ, với lý do "không có thời gian mà làm giúp". Những lúc con khóc suốt, tôi vừa nấu ăn vừa nhịn đói. Tôi ăn cơm chan nước mắt, nếu không có con, không có sự động viên của em chồng, có lẽ tôi đã không chịu nổi.

May mắn thay, em chồng luôn bên cạnh, chăm sóc, giúp đỡ tôi. Cũng vì tôi, em ấy bị bố mẹ ghét bỏ, nhưng em vẫn kiên trì bên tôi. Khi em ấy ở nhà, tôi có thể nghỉ ngơi, ăn uống đàng hoàng. Còn những ngày em đi làm cả ngày, tôi lại phải tự vật lộn. Em ấy kiếm tiền mua sữa bỉm cho con, trong khi chồng tôi thì lấy tiền đi nuôi gái, bỏ mặc vợ con.

Thế nhưng, khi chồng tôi đột ngột bị tai biến, tôi lại phải đứng ra chăm sóc, gánh vác mọi thứ. Mẹ chồng tôi xuống viện thăm, thấy tôi đang lo lắng chăm sóc chồng, biết tôi đã phải chi hơn 20 triệu cho viện phí, bà chỉ cười nhạt và nói một câu: "Nó là vợ, đó là bổn phận của nó". Câu nói ấy làm tôi nghẹn ngào. Tôi đã từng yêu thương anh ta đến thế, làm tất cả vì gia đình, vậy mà giờ đây khi anh ta nằm bất động, trở thành người tàn phế, gia đình anh lại bắt tôi phải gánh vác tất cả.

 

Ở đâu ra cái lý luận đó? Họ không thương yêu tôi, thì tại sao tôi phải gánh chịu cái nợ này? Hơn nữa, tôi còn con nhỏ mới 2 tuổi, tôi phải lo cho con, cho tương lai của mình. Tôi mới 29 tuổi, còn cả cuộc đời phía trước, tôi không thể sống mãi trong đau khổ và tuyệt vọng vì một người chồng không xứng đáng.

Tôi quyết định viết đơn ly hôn. Và tôi tin rằng, dù có thể bị chỉ trích, nhưng tôi đã làm đúng. Tôi không thể sống mãi trong bể khổ với người không hề quan tâm đến tôi, không xứng đáng với tình yêu và hy sinh của tôi.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm