Đời sống

Cuối tuần, mẹ chồng mang cả thùng hải sản đến cho con trai, nhưng chỉ một câu nói của bà khiến tôi nghẹn đắng

Tôi lặng người nhìn mâm cơm đầy ắp tôm, ghẹ, chả mực… nhưng cuối cùng chỉ dám gắp rau muống luộc. Bởi lẽ, lời nói của mẹ chồng đã khiến tôi không còn nuốt nổi…

Bóc nhãn chai lọ 'sạch bong kin kít', không để lại vết keo: Mẹo cực hay mà ít người biết, đảm bảo hiệu quả bất ngờ / Bất ngờ phát hiện vỉ thuốc tránh thai hàng ngày của vợ, bị tra hỏi cô ấy tiết lộ lý do không muốn sinh con khiến tôi sửng sốt

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Hôn nhân với tôi chưa bao giờ là một câu chuyện màu hồng. Ngày còn yêu, tôi và chồng đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng rốt cuộc, điều khiến chúng tôi cưới nhau lại không hoàn toàn xuất phát từ tình yêu thuần túy. Tôi mang thai, và đó là lý do duy nhất khiến mẹ chồng – người vốn đã không ưa tôi – buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Từ ngày bước chân vào làm dâu, tôi đã hiểu rằng mình không thể mong đợi tình cảm từ mẹ chồng. Nhưng tôi không ngờ rằng, sự cay nghiệt của bà lại đeo bám tôi dai dẳng đến mức này.

Cú tát gián tiếp từ mẹ chồng

Sáng thứ bảy, mẹ chồng bất ngờ mang đến cả một thùng hải sản tươi ngon. Nào tôm sú, ghẹ biển, nào chả mực, toàn những món khoái khẩu của chồng tôi. Bà ra lệnh:

"Đem hấp hết lên, trưa nay ăn cho bổ."

 

Tôi không hề suy nghĩ gì, chỉ nghĩ đơn giản rằng mẹ chồng thương con trai, muốn bồi bổ cho anh. Thế nhưng, đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn, tôi mới hiểu ra tất cả.

Mẹ chồng thản nhiên buông một câu khiến tôi sững sờ:

"Hải sản tươi ngon này là của người yêu cũ thằng H. đem tặng đấy. Mát lòng mát dạ thế chứ lại, đâu như ai đó chỉ biết ngồi xó nhà."

Cả bàn cơm như khựng lại. Tôi chết lặng. Nhưng bà vẫn chưa dừng lại:

"Con dâu thi thoảng cũng phải biết lo bồi bổ cho chồng chứ. Con trai tôi đi làm vất vả kiếm tiền nuôi cả nhà mà chẳng thấy vợ có chút quan tâm."

 

Cổ họng tôi nghẹn đắng, sống mũi cay xè. Tôi cúi gằm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào bát cơm, không thể nuốt nổi. Cuối cùng, tôi chỉ lặng lẽ gắp rau muống luộc, chan chút nước mắm rồi ăn trong im lặng. Khi chồng tôi hỏi, tôi chỉ đáp qua loa:

"Dạo này em bị dị ứng hải sản."

Nhưng thực ra, tôi không dị ứng. Tôi chỉ không thể nuốt nổi khi biết nguồn gốc của chỗ hải sản kia và lời lẽ cay nghiệt mà mẹ chồng dành cho tôi.

Hôn nhân hay nhà tù?

Đây không phải lần đầu tiên tôi bị mẹ chồng hạ thấp. Từ ngày về làm dâu, bà chưa từng coi tôi là một thành viên trong gia đình. Bà ghét tôi ra mặt, hay so sánh tôi với người yêu cũ của chồng – một người phụ nữ thành đạt, gia đình giàu có. Còn tôi? Một cô gái bình thường, xuất thân không khá giả, lấy chồng xong thì chật vật từng ngày để lo cho con, cho gia đình.

Chồng tôi sau khi cưới lại càng khiến tôi thất vọng. Anh không quyết đoán, không có chí tiến thủ, hết lần này đến lần khác đổi việc. Đến cả tiền chi tiêu hàng ngày cũng phải xin mẹ. Tôi không dám than vãn, không dám trông cậy vào nhà ngoại vì bố mẹ tôi cũng nghèo khó. Tiền bỉm sữa cho con, tôi tự kiếm bằng chiếc máy khâu cũ.

 

Vậy mà, dù tôi có cố gắng thế nào, mẹ chồng vẫn chỉ trích, dè bỉu, không tiếc lời so sánh tôi với “người cũ” của chồng.

Đã bao lần tôi nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng để giữ gìn mái ấm cho con. Nhưng có lẽ, sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Tôi tự hỏi: Liệu có đáng để tiếp tục cam chịu trong cuộc hôn nhân ngột ngạt này? Hay tôi nên mạnh mẽ buông bỏ để tự giải thoát cho chính mình?

Tôi mệt mỏi quá rồi…

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm