Đời sống

Đau bụng về nhà giữa đêm, tôi chết lặng khi nhìn thấy chồng sắp cưới và bạn thân

Về tới nhà, thấy ánh đèn vẫn sáng, tôi mở cửa khe khẽ để vào... thì phát hiện được chuyện động trời.

Đã hơn 1 tuần kể từ ngày tôi chính thức dọn đi khỏi căn chung cư đó, cái cảm giác đau buốt vẫn cứ âm ỉ trong lòng tôi. Không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian tôi mới nguôi ngoai được nỗi đau quá lớn này. Một tình yêu 3 năm và một tình bạn hơn 10 năm, tất cả đều đã vỡ vụn…

Thấy bạn thân đau khổ vì thất tình, tôi đồng ý cho bạn đến ở cùng trong căn hộ mà chồng sắp cưới vừa mua (ảnh minh họa)

Nửa năm trước, cô bạn thân khóc mếu đến tìm tôi trong một buổi tối mưa tầm tã. Thảo khóc nói rằng vừa chia tay bạn trai và không biết phải đi đâu. Chuyện của Thảo tôi rõ nhất. Thảo sống chung với người yêu khoảng 2 năm rồi. Những tưởng họ sẽ cưới nhau, nào ngờ, theo như Thảo nói thì hắn yêu người khác, quay về đòi chia tay, phụ bạc Thảo. Không còn cách nào khác, Thảo dọn ra ngoài sống. Giữa cái lúc đó, tôi không còn cách nào khác, tôi để Thảo đến ở với mình trong căn hộ chung cư mà chồng sắp cưới của tôi đã mua.

Về phần mình, tôi cũng đã có bạn trai được 3 năm. Phan là người đàn ông tốt, hai đứa tôi yêu nhau từ những ngày còn chưa có gì trong tay. Sau đó anh làm ăn được, kiếm ra nhiều tiền. Căn hộ chung cư mà tôi ở hiện tại cũng là do anh mua. Anh bảo tôi cứ đến ở trước, sau này hai đứa cưới xong thì sẽ sống ở đó, còn hiện tại, anh vẫn đang sống cùng nhà với bố mẹ.

Nhìn chung, tôi có một cuộc tình khá êm đẹp khi nhà chồng có tư tưởng thoáng, không bắt về làm dâu, xác định sau khi cưới xong sẽ cho hai đứa ra ở riêng. Anh cũng kiếm đủ tiền để lo cho cuộc sống của hai đứa sau này. So với Thảo, tôi dường như may mắn hơn vì tình yêu yên bình, nhà chồng tương lai lại có điều kiện. Khi cho Thảo đến sống cùng vài tháng, tôi cũng đã xin phép bạn trai mình. Anh hoàn toàn thoải mái trước vấn đề này vì nghĩ tôi ở một mình cũng buồn.

Theo kế hoạch của hai bên gia đình, phải mùa thu sang năm đẹp ngày chúng tôi mới cưới được, thế nên trước mắt, Thảo sẽ sống cùng với tôi cho tới khi nào tôi đi lấy chồng. Kể từ ngày có bạn thân về ở cùng, tôi cũng thấy vui hơn, sớm tối có người chuyện trò, tâm sự nhỏ to mọi thứ…

Công việc của tôi phải làm ca đêm 3 lần/ tuần. Mặc dù vất vả nhưng tôi vẫn muốn cố gắng vì tranh thủ tiết kiệm một chút trước khi lập gia đình. Và chính vì thế, tôi đã không hề biết rằng, tôi bị đâm sau lưng bởi chính người bạn thân thiết mà mình đang cưu mang.

Gần nửa năm sau khi Thảo đến ở, tôi vẫn vô tư không nghĩ ngợi gì. Cho tới ngày bị đau bụng giữa đêm, không thể làm được nữa, tôi quyết định xin nghỉ làm giữa chừng để về. Lúc đó mới chỉ tầm 12h đêm thôi. Về tới nhà, thấy ánh đèn vẫn sáng, tôi mở cửa khe khẽ để vào vì không muốn làm Thảo thức giấc. Bất giác, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện qua lại giữa hai người… Giọng nói đó, cách cười đó… quen thuộc lắm.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, những gì tôi nhìn thấy là hình ảnh Phan và Thảo đang ôm lấy nhau, cuộn tròn trong chiếc chăn, họ cười nói, gục vào vai nhau và tất nhiên, trên người chỉ có chiếc chăn quấn, áo quần ngổn ngang dưới đất.

Tôi hét lên trong đau đớn, tôi chạy khỏi nhà… Ngày hôm sau, khi có đủ bình tĩnh để ngồi đối diện với họ tôi mới thấy rõ bộ mặt đê hèn của Thảo. Cô ta ngồi im không nói gì để mặc cho Phan giải thích. Anh nói đã có cảm tình với Thảo, cảm thấy đó mới là tình yêu đích thực. Anh xin lỗi vì đã làm tôi đau như thế này nhưng giờ anh không muốn tiếp tục tình yêu với tôi thêm nữa. Thảo thì thản nhiên trả lời:“Đây là lựa chọn của anh ấy, tao không ép buộc cũng không mồi chài… Mày cũng không nên níu kéo khi người ta đã hết yêu mình. Khi anh ấy đã hết yêu, không phải tao thì cũng là một người khác mà thôi”.

Tôi dọn khỏi căn chung cư đó với một nỗi đau. Tôi còn tình cờ gặp bạn trai cũ của Thảo. Anh ta nói việc họ chia tay cũng là từ Thảo chứ không phải vì anh ta. Cô ấy chê anh nghèo, không giàu có như Phan nên đã cự tuyệt. Có vẻ như, cô ta đã ghen tị với tôi và rồi lên kế hoạch để cướp chồng sắp cưới của tôi.

Nhận ra mọi thứ đã muộn màng, tôi cũng tự trách mình đã quá chủ quan. Nó sẽ là một bài học lớn cho tôi mãi về sau này.

Theo Ngọc Diệp/Dân Việt

loading...

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo