Thật đúng là phận làm dâu ở đâu cũng thế, cái “cũng” em muốn nói đến ở đây bao gồm: Cũng khổ, cũng bị soi mói, nói xấu và tóm lại cũng bị quản lý trên mọi ‘mặt trận’ bao gồm cả trên mạng xã hội.
Em lấy chồng cũng được gần chục năm có lẻ rồi, vì lấy chồng sớm nên đến giờ về tuổi tác thì em cũng chẳng già quá.
Tuy không học hành nhiều nhưng hiện tại em cũng là chủ của chuỗi cửa hiệu thời trang khá đông khách nên cũng gọi là có công việc và thu nhập ổn. Chồng em thì làm quản lý cao cho một công ty sản xuất các linh kiện điện tử, công việc đòi hỏi cao nên anh thường xuyên phải đi công tác hay tham gia các lớp đào tạo tấp huấn và thường xuyên vắng nhà.
Vậy là trong nhà phần lớn thời gian chỉ có em với mẹ chồng là tiếp xúc nhiều với nhau. Bố chồng thì thường ra ngoài chơi với hội bạn đánh cờ của ông.
Một lần em xin phép đi liên hoan với bạn bè về muộn thì mẹ chồng em tra khảo:
- Con đi với những ai?
- Dạ bạn thân của con thôi.
- Con trai hay con gái thế?
- Dạ có đủ cả ạ.
- Con đừng đi nữa, giờ chồng con rồi không tụ tập bạn bè cũng có sao đâu. Đi đêm hôm ai biết được thế nào. Con ở nhà cho mẹ.
- Lúc về chồng con sẽ đi đón mà mẹ.
- Chồng vất vả cả ngày, còn vợ lại liên hoan đú đởn, xong tối bắt chồng đón về, thế còn ra thể thống gì nữa.
Vậy là hôm ấy tôi không được ra khỏi nhà, uất ức lắm mà chẳng làm gì được. Đơn cử như việc về nhà mẹ đẻ, tôi cũng bị quản lý chặt lắm, bà luôn kiếm cớ không cho tôi về với lý do con gái đã đi lấy chồng rồi thì là con người ta, sao cứ suốt ngày muốn về mẹ đẻ thế. Ô kìa, ở đâu ra cái lý luận vô lý đùng đùng thế cơ chứ.
Ngày chồng tôi được chuyển công tác sang Nhật, tôi mừng lắm vì tôi sẽ được sang bên đó ở với chồng, và tất nhiên là sẽ tránh được bà mẹ chồng luôn muốn làm quản gia này.
Ai ngờ lấy lý do để tiện liên lạc, mẹ chồng tôi đòi kết bạn trên tất cả các ứng dụng mạng xã hội như Zalo, Facebook... rồi quản lý từ xa. Cứ rảnh là bà Facetime liên tục, hỏi han hết cái này cái khác, bắt phải làm theo hết cái nọ cái kia, nào là phải nấu cơm cho chồng ăn hàng ngày hạn chế ra ngoài ăn, không ra ngoài một mình, phải tiết kiệm chi tiêu cho chồng...
Chưa kể mẹ chồng còn hay tag tôi vào mấy cái đạo lý hay tình huống tương tự gì đó về phận làm dâu con mà bà thấy hay rồi vào nói như bổ vào mặt tôi rằng đừng có mà thế này, đừng học theo thế kia. Thậm chí còn quẳng luôn cái ảnh lên tường nhà tôi với “cáp-sừn”: Dâu ngoan là phải thế này con nhé.
Thêm việc những dòng tâm sự của tôi từ ngày xửa ngày xưa khi mà còn bồng bột, trẻ trâu, bạn bè thường hay vào bình luận bậy bạ cùng nhau thì bà cũng đào lên được rồi xỉa xói nói mất dạy, vô học, dọa không xóa thì sau ảnh hưởng đến con cháu của bà.
Đám bạn tôi từ ngày thấy có sự xuất hiện của mẹ chồng thì giảm bớt like và comment dạo hẳn vì sợ lại bị "ăn hành" của bà. Nói gì bàn luận gì cũng phải giữ ý tứ, nhẹ nhàng lịch thiệp.
Nói chung tôi làm gì cũng bị kiểm soát tuyệt đối cảm thấy như sắp rơi vào trầm cảm vì quá mệt mỏi nên tôi quyết định trả đũa lại mẹ chồng.
Biết mẹ chồng hay gọi, tôi thường sẽ không nghe máy hoặc đợi lát sau mới gọi lại, mẹ chồng thắc mắc tôi lấy lý do phải làm việc này, giúp việc kia cho chồng. Trên mạng xã hội có đăng gì thì tôi để chế độ bạn bè nhưng trừ ai đó và ẩn với mẹ chồng tôi, vậy là bà hết đường săm soi. Bà chỉ thấy được toàn bộ những thứ mà bà muốn thấy từ tôi là: ngoan hiền, ăn nói lịch sự, ít đi chơi và giao lưu kết bạn...
Tôi thường xuyên hay chia sẻ hoặc comment dạo những đạo lý bài học, những câu chuyện hay về mẹ chồng nàng dâu cố ý để bà đọc được, và tin rằng kiểu gì bà cũng đọc được thôi. Tôi nghĩ bụng: Ừ thì đọc đi để mẹ chồng tôi biết bà sai thế nào.
Cũng may chỉ một thời gian sau mà mẹ chồng tôi hình như hiểu được những gì mình làm là vô duyên nên mọi thứ sau đó đều được bà điều chỉnh theo hướng tích cực hơn. Tôi thì cười thầm: “Mẹ dùng công nghệ cao mà quản lý con trên mạng xã hội thì mẹ thua rồi. Từ giờ con sẽ là chính con cho mẹ thấy”.
Theo M.C/Công lý & Xã hội