Đời sống

Đêm mưa bất ngờ và lời thì thầm của chồng cũ: Câu chuyện gây xúc động lòng người

DNVN - Trong cơn mưa tầm tã, khi từng giọt nước như xuyên thấu qua bóng tối u ám, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Người phụ nữ, một mình cùng con nhỏ trong căn nhà nhỏ bé, cảm thấy tim mình đập mạnh khi nhìn qua lỗ mắt mèo. Là anh - người đàn ông từng chung chăn gối với cô, giờ đây đứng đó, ướt sũng và đầy khổ sở.

1 loại lá phơi khô có vị thanh mát tốt ngang insulin tự nhiên, là ‘‘bài thuốc’’ giúp hạ đường huyết, giảm mỡ máu hiệu quả: Việt Nam có rất nhiều / Từ ngày 2 tháng 1 năm 2025: 4 con giáp "bứt phá", vận đỏ rực rỡ, tài lộc ào ào kéo đến

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

“Cho anh vào nhìn con một chút thôi,” giọng nói khàn đục, như xé tan màn đêm yên ắng.

Những ký ức ngày xưa ùa về như một cơn sóng dữ. Anh từng là chàng trai thư sinh với nụ cười dịu dàng, người theo đuổi cô suốt nhiều tháng. Người đàn ông với đôi bàn tay ấm áp, từng hứa hẹn mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho cô. Nhưng rồi, thời gian và sự cám dỗ đã biến anh thành một người khác.

Từ một người đàn ông thông minh và đầy hoài bão, anh sa vào cuộc sống phóng túng, tiêu xài phung phí và thậm chí bán cả tài sản của gia đình để thỏa mãn thú vui nhất thời. Những lời ngọt ngào ngày xưa thay bằng những câu nói cay nghiệt: “Hối hận chứ gì? Hối hận thì ly hôn đi, đây không giữ!”

Và rồi, ngày đó cũng đến. Khi anh bán đi hai chiếc xe cuối cùng của gia đình để chơi lô đề, cô biết mọi thứ đã đến giới hạn. Với giọt nước mắt lăn dài, cô đặt lá đơn ly hôn lên bàn, dắt con rời đi trong đêm.

 

Thời gian qua đi, những vết thương lòng chưa kịp lành, thì anh vẫn âm thầm xuất hiện. Người chồng cũ tàn tạ với đôi mắt sâu trũng, quần áo bạc màu, đứng lặng trước cửa nhà. Anh không còn là người đàn ông của những tháng ngày oai vệ, mà chỉ là một người cha mong được nhìn thấy con mình.

Và rồi, đêm mưa định mệnh ấy, anh gõ cửa.

“Trời thế này sao anh còn đến đây?” cô cất tiếng hỏi, ánh mắt vẫn còn cảnh giác.

“Mưa lớn lắm, anh không về được. Cho anh ở lại một đêm thôi, anh nằm dưới đất cũng được. Anh nhớ con lắm,” anh đáp, giọng run run như cầu khẩn.

Cô ngần ngại, nhưng ánh mắt anh đầy vẻ hối lỗi và sự mệt mỏi. Cô không thể khước từ.

 

Khi anh bước vào nhà, ngồi lặng bên giường con, nhìn đứa trẻ đang ngủ với ánh mắt chan chứa yêu thương, lòng cô chợt mềm đi. Con thức dậy, dụi mắt, rồi hét lên vui sướng: “Ba ơi, con nhớ ba quá!”

Khoảnh khắc ấy như một nhát dao cứa sâu vào trái tim cô. Ai mà chẳng mong muốn con cái được sống trong một gia đình trọn vẹn? Nhưng cô biết, quá khứ đã để lại những vết rạn không dễ gì hàn gắn.

Đêm đó, khi con đã ngủ, anh tự nguyện nằm dưới sàn. Nhưng chẳng bao lâu, anh lại mò vào, ôm lấy cô thật chặt.

“Anh sai rồi. Anh biết mình đã làm khổ vợ con. Ba mẹ cho anh một mảnh đất, anh sẽ làm lại từ đầu. Không có em và con, anh không sống nổi,” giọng anh nghẹn ngào, bàn tay run rẩy giữ chặt lấy cô như sợ mất thêm một lần nữa.

Những lời nói ấy, những giọt nước mắt ấy, phá tan lớp vỏ bọc lạnh lùng mà cô cố gắng dựng lên bấy lâu. Cô bật khóc trong vòng tay anh, và rồi, trong màn đêm yên tĩnh, hai con người đã từng lạc mất nhau lại tìm thấy nhau một lần nữa.

 

Họ ôm nhau, khóc vì những tháng năm đã qua, và cũng khóc vì một hy vọng mong manh cho ngày mai.

Liệu đó có phải là sự khởi đầu mới, hay chỉ là một đoạn ký ức đẹp giữa cơn mưa? Dẫu thế nào, đêm đó đã trở thành một câu chuyện khiến bất kỳ ai cũng phải lặng người suy nghĩ.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm