Tôi sinh ra trong gia đình cũng khá giả, bố mất sớm nên mẹ đi thêm bước nữa. Bố dượng có một gái, một trai con chung với mẹ. Tôi trở thành người thừa trong nhà. Chưa bao giờ bố dượng yêu thương hay quan tâm tôi dù chỉ một chút.
Nhiều lúc tôi khát khao tình thương của mẹ và dượng đến cháy gan cháy ruột, nhưng đó là cảm xúc của tôi, họ không bao giờ để ý. Tôi lớn lên cũng có hoài bão cho riêng mình. Học xong tôi tìm một công việc đúng sở thích và chuyên ngành học trước đó.
Thời gian đó, tôi quen Khánh, là bạn của bố dượng. Tuy nhiều hơn tôi 14 tuổi nhưng anh săn đón rất nhiệt tình khiến cho suy nghĩ của tôi cũng khác đi nhiều ít.
Từ lúc Khánh tán tỉnh tôi, bố dượng đột ngột thay đổi thái độ, đối xử với tôi tốt vô cùng. Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng cũng có ngày ông ấy chấp nhận mình cho đến khi chính bố dượng nói:
- Lấy chú Khánh đi con, chú già một tý nhưng nhà giàu, lấy rồi con sẽ sung sướng!
Khi ấy tôi mới biết sự thật công ty của dượng đang gặp khó khăn, chỉ có Khánh mới có thể cứu được. Nếu tôi đồng ý thì anh sẽ rót một số vốn không nhỏ để giúp bố mẹ tôi vực công ty dậy. Tôi uất ức bảo mẹ:
- Mẹ với Dượng muốn bán con đi để trả nợ sao?
- Hỗn láo. Mẹ muốn mày được ấm cái thân mà lại cãi ngang vậy à?
- Tôi bỏ đi khỏi nhà được vài hôm. Thế rồi mẹ tôi bị đột quỵ vì số nợ ngân hàng quá lớn. Lúc này dượng lại van xin tôi: “Nếu con còn muốn có mẹ thì lấy chú Khánh đi”.
Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất nhiều. Từ bé đến giờ tôi chưa biết nếm mùi tình yêu là gì. Quan trọng hơn là gia đình Khánh giàu có, và chỉ có duy nhất người đàn ông đó mới có thể giúp nhà tôi. Có tiền vừa trả nợ được ngân hàng, vừa cứu chữa được mẹ. Cuối cùng tôi lạnh lùng nói với dượng: “Con đồng ý”.
Một đám cưới nhanh, gọn, lẹ diễn ra. Thế nhưng ngay trong đêm tân hôn tôi đã gặp ám ảnh kinh hoàng. Tôi được đưa về một căn biệt thự rất sang trọng. Tắm xong, đi loanh quanh tìm chẳng thấy chú rể đâu. Anh vừa ở đây đã biến mất đâu rồi? Tôi đi lòng vòng thì bắt gặp Khánh đang đứng nói chuyện điện thoại với ai đó:
- Dạ, vẫn đúng theo kế hoạch, vụ này thành công chúng ta chia đôi tiền. Vâng, ông ấy ưng lắm! đang hí hửng chờ đợi rồi
- Được thôi. Vâng, chào chú! Tôi cũng chuồn đây.
Tôi đứng góc cầu thang nghe được lõm bõm mọi chuyện. Lúc này quần áo hớ hênh vì vừa tắm xong nhưng tôi hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra họ, anh chồng hờ và bố dượng bày mưu bán tôi cho một người đàn ông khác nữa. Đang tìm cách bỏ chạy thì tôi bị Khánh chặn đường.
- Này, em định chạy đi đâu thế? Không tân hôn sao?
- Anh lừa tôi phải không?
- Nói thật anh cũng không hứng thú với em đâu. Thế nên anh nhường em lại cho một người khác.
Tôi vùng vẫy để thoát khỏi tay Khánh, nhưng đã bị đẩy ngược vào trong một căn phòng khác. Cánh cửa đóng sầm lại ngay sau lưng. Tôi quá hoảng hốt, chân tay co rúm lại.
Hoá ra Khánh chỉ là một tên môi giới hôn nhân. Tôi bị lừa, bị đẩy hết từ người này đến người khác, và cuối cùng tôi rơi vào tay của ai đây? Trên giường là một người đàn ông đã đứng tuổi. Tôi hãi hùng khi nhận ra người đàn ông đó già hơn cả dượng tôi. Ông ta bệ vệ ngồi yên trên giường khiến tôi sợ hãi: “Lại đây với anh...”.
Cuối cùng đời tôi lại bị gán cho một người như thế này sao? Tôi sẽ phải hầu hạ ông ta suốt một đời sao? Ông khẽ lật tấm chăn mỏng ra, và tiến về làm tôi sợ hãi.
- Tại sao các người lại phải làm vậy?
- Anh già rồi. Nếu trực tiếp đến hỏi cưới thì em có đồng ý không? Anh cần một người vợ còn nhà em cần tiền... Hãy ngoan ngoãn làm vợ anh nhé!
- Không bao giờ!
Tôi đạp cửa, may mắn là không bị chốt ở ngoài, lấy hết sức vùng chạy ra khỏi ngôi nhà đó. Tôi nhất quyết không thể chỉ vì chút tình thương giả tạo của dượng và mẹ mà nhắm mắt nhắm mũi đưa chân, để họ lừa tôi đến giây phút cuối cùng. Cuộc đời tôi là do tôi tự quyết, món nợ của dượng với mẹ, họ hãy tự gánh lấy...
Theo Công lý & Xã hội