Tôi ân hận vì lâu nay vẫn phải sống trong hèn nhát, phụ thuộc vào người vợ giàu có. Cô ta thoải mái cho mình cái quyền lên giường với trai.
Khi kể ra chuyện này, tôi cảm thấy thật xấu hổ, cảm thấy mình không đáng mặt đàn ông, đấng nam nhi. Trước giờ tôi vẫn sống dựa quá nhiều vào vợ và gia đình cô ta để rồi trở nên yếu đuối và trở thành kẻ hầu hạ. Không hơn.
Ngày mới quen nhau thông qua mai mối, tôi đã nhận ra sự khác biệt lớn về hoàn cảnh. Trong khi nhà Thanh giàu có thì nhà tôi lại rất đỗi bình thường nếu như không muốn nói là nghèo. Chúng tôi khi đó chính là một sự bù trừ hoàn hảo. Cô ấy nhỏ, thấp và kém xinh, ngược lại tôi cao ráo, điển trai. Thanh nói thẳng, muốn có một bạn trai có thể bù đắp thua thiệt về ngoại hình của cô ấy.
Tôi không nghĩ quá nhiều khi gặp cô ấy nhưng rồi những giá trị vật chất làm tôi mờ mắt và hai đứa thành một cặp.
Phải nói rằng tôi và bạn gái như thể hai thế giới khác nhau. Khi hai đứa đi cùng nhau, ai cũng ngạc nhiên. Những đứa bạn thân đều hiểu tôi yêu Thanh chỉ vì cô ấy giàu có bởi người con gái đó kém xa về ngoại hình.
Yêu Thanh, tôi đã và sẽ không phải lo lắng về kinh tế. Thu nhập từ việc thuê trọ và những cửa hàng nhỏ từ gia đình cô ấy đủ để hai đứa sống dư dả bên căn nhà 5 tầng giữa thị trấn. Mức lương tôi có được từ công việc văn phòng hiện tại, chẳng thấm vào đâu so với những gì hai đứa chi tiêu hàng ngày.
Thế nhưng đúng như những lời xì xào của đám đông mà lâu nay, tôi vẫn lạnh lùng bỏ ngoài tai: Sống phụ thuộc không hề sướng chút nào.
Cậy thế có tiền, cô ta luôn ỷ lại và đổ cả lên đầu tôi từ công việc to đến nhỏ. Chẳng biết từ bao giờ tôi đã quen và mặc định việc phải hỏi ý kiến Thanh mỗi khi làm bất cứ việc gì. Đơn cử như chuyện nấu ăn. Mỗi khi đi làm về, tôi đều là người đi chợ, rồi tự mình chế biến trong khi Thanh thoải mái làm đẹp, xem ti vi…
Những lần đám bạn đến chơi nhà tôi ăn nhậu nhẹt, khi cần phải đi lấy một thứ gì đó, cô ta vẫn thường sai chuyền tôi như thể đó một lẽ tất yếu. Và tôi đã ngoan ngoãn làm theo chẳng khác gì đó là mệnh lệnh. Chúng bạn nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhưng tôi mặc kệ mọi thứ.
Và khi đi ăn cùng đám bạn, câu cửa miệng của tôi lúc được gợi ý hỏi món luôn là: “Thanh ăn gì”. Tôi làm như thế mà chẳng hề phàn nàn, ca thán. Tôi vẫn bằng lòng với những điều đó xưa nay.
Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế cho đến một ngày tôi phát hiện bạn gái phản bội mình. Cô ta say nắng gã trai hàng xóm và đã lén lút lên giường với hắn sau lưng tôi. Khi chuyện vỡ lở, cô ta thản nhiên như thể đó là đặc quyền của riêng mình.
Đau đớn, ê chề vì bị phản bội, coi rẻ, tôi mới chợt nhận sự thật phũ phàng, chính xác hơn thì tôi đã thức tỉnh rằng bao lâu nay mình đã tự biến mình thành nô lệ của cô ta, tự nguyện sống như kẻ ăn nhờ ở đậu, hết lòng cung phụng người đàn bà đó nhưng tôi được gì. Tất cả chỉ là sự phản bội, khinh bỉ.
Lúc đó tôi mới thấm thía câu nói sau lưng mình. Tôi nghiệm ra mình có thể sống tốt vào công việc hiện tại và ít nhất cũng được trở thành là chính mình, điều mà lâu nay tôi đã tự nguyện bỏ đi, tước đoạt.
Theo Nguyễn Thị Huyền/Khỏe & Đẹp