Tôi đã 27 tuổi, từng trải qua 2 mối tình nhưng chẳng đi đến đâu. Không phải vì tôi không xinh hay gia cảnh không tốt, ngược lại tôi có ngoại hình rất ưa nhìn, công việc ngân hàng với mức lương khá cao, không ít người theo đuổi nhưng tôi cũng không muốn đến với ai vì sau 2 lần thất tình dobạn trai có người thứ ba khiến tôi khó mở lòng.
Thấy tôi con gái gần 30 tuổi mà không chịu yêu ai nên mẹ bắt tôi đi xem mặt. Đó là con trai của bạn mẹ đã 35 tuổi, là phó phòng kinh doanh. Nghe mẹ tôi giới thiệu anh ta vì mải đi học lên thạc sĩ, tiến sĩ bên nước ngoài nên mãi không yêu ai. Giờ có công việc ổn định mới tính đến chuyện vợ con.
Tôi dù không thích lắm vụ xem mặt nhưng nghe mẹ nói anh ta chưa từng yêu ai, tôi lại nghĩ biết đâu là một người tốt. Thường những người ít kinh nghiệm tình trường thì chân thật và chung thủy hơn nên cũng đồng ý.
Buổi gặp mặt hôm đó diễn ra khá thuận lợi, tôi thấy anh cư xử lịch sự, ăn nói đàng hoàng nên cũng khá ưng bụng. Thế nhưng đột nhiên anh nhìn tôi một lúc rồi nói: “Em thật sự đẹp quá. Đẹp ngoài sức tưởng tượng của anh.”
Tôi mỉm cười khiêm tốn, tất nhiên tôi biết mình đẹp. Từ trước tới nay tôi đều rất tự tin về vẻ ngoài của mình, chưa một ai phải chê bai tôi về ngoại hình. Thế nhưng tôi cũng không muốn dựa nhan sắc kiếm chồng quá giàu có, đại gia, ở mức khá giả đủ lo cho gia đình là được. Vì gia đình tôi đều là giáo viên nên bố mẹ từ nhỏ đã dạy tôi luôn phải sống khiêm tốn, có đạo đức. Vậy nhưng khi tôi nhìn anh lại thấy anh nửa vui nửa buồn, dường như có điều gì đó không hài lòng.
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói với tôi: “Nói thật, thời buổi này phụ nữ đẹp thì nhiều đàn ông theo đuổi lắm em ạ. Anh lại thường xuyên phải đi công tác xa nhà, có khi đi mất hơn tuần mới về, chẳng biết ở nhà vợ anh làm gì, liệu có ai đang tán tỉnh hay không. Mà đẹp như em chắc cũng có không ít đại gia thích.”
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao thái độ của anh lại khác lạ như vậy. Hóa ra anhsợ tôi ngoại tình. Nhưng tôi thấy suy nghĩ của anhcũng đúng, thời buổi này cũng lắm việcvợ hay chồng lăng nhăng rồi đánh ghen thế nên lo lắng cũng phải. Tuy nhiên tôi là người biết điều, không bao giờ làm những việc như vậy bởi trước đây chính bản thân tôi đã trải qua cảm giác bị người thứ ba chen vào tình yêu.
Thế nhưng chưa kịp để tôi giải thích thì anh đã tiếp lời: “Anh thấy em và anh rất hợp nhau. Em tính tình hiền lành, công việc ổn, gia đình cũng nề nếp. Anh cũng nghe mẹ nói em rất đảm đang, tháo vát nên cũng đã nghĩ nếu hai đứa kết hôn được trong năm nay thì rất đẹp. Có điều... em đẹp quá, anh không yên tâm.“
Tôi chăm chú lắng nghe xem anh ta nói gì tiếp thì thậtbất ngờ trước lời đề nghị của anh:
“Hay là nếu anh và em kết hôn, em nghỉ việc ở nhà chăm con đi. Công việc của anh cũng đủ để nuôi cả gia đình, anh cần có một hậu phương vững chắc. Chúng ta sẽ ở cùng luôn với bố mẹ anh, hai ông bà còn khỏe có thể giúp đỡ em chăm cháu. Như vậy thì anh cũng yên tâm khi đi xa ở nhà em và các con vẫn có người lo lắng mà em cũng thay anh chăm sóc bố mẹ được.”
Nghe lời anhnói thật sự khiến tôi chán nản. Tôi được ăn học đàng hoàng có dư sức để kiếm tiền ngang ngửa anh, tại sao tôi lại phải an phận thủ thường. Chẳng qua anh muốn tôi ở cùng bố mẹ chồng để có người quản, tránh việc tôi có người khác.
Chưa yêu nhau, chưa tìm hiểu mà đã thiếu tin tưởng đến thế này thì nếu về sống chung chắc tôi cũng khó sống, lại phải suốt ngày ở nhà chăm con, chăm chồng, gia đình chồng mà không được giao du với ai. Tôi dù chưa có ai để cưới nhưng cũng không thiếu người thích đến mức phải vội lấy người đàn ông chỉ muốn vợ ở nhà như vậy.
Đáp lại ý kiến của anh, tôi chỉ mỉm cười nói: “Vậy chắc em với anh không hợp nhau rồi.” Sau đó tôi đứng dậy xin phép ra về và mong rằng sẽ không bao giờ phải gặp lại anh ta nữa. Tôi cũng quyết định sẽ nói với mẹ không cần giới thiệu ai, tôi sẽ tự tìm hiểu người phù hợp với chính mình.