Đời sống

Gật đầu lấy chồng khiếm thính để gia đình vừa lòng, về làm dâu tôi mới hiểu lòng người chồng câm

DNVN - Cầm trên tay que thử thai với hai vạch đỏ, lòng tôi đầy mâu thuẫn. Ở tuổi 40, niềm vui được làm mẹ tưởng chừng sẽ là niềm an ủi sau những năm tháng cô đơn, nhưng với tôi, niềm vui ấy lại xen lẫn nỗi buồn và lo âu khó tả.

Tại sao ban thờ Thần Tài lại đặt ở mặt đất mà không để lên trên cao? / Ăn hỏi dẫn lễ trăm triệu nhưng vừa thấy tấm ảnh ở nhà gái, mẹ chồng tôi liền tuyên bố hủy hôn

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Sinh ra trong một gia đình bảo thủ, tôi luôn phải chịu áp lực “định kiến” con gái quá tuổi mà chưa có chồng. Gia đình tôi chẳng ngại ngần mà trách mắng, xem tôi như một cái gai khó chịu trong mắt họ. Đã bao lần tôi muốn bỏ nhà đi cho thoát khỏi tiếng “gái ế”, nhưng lại không đủ dũng cảm. Cuối cùng, tôi nghĩ đến chuyện lấy chồng, không phải vì tình yêu, mà chỉ để gia đình ngưng thúc ép.

Người mai mối giới thiệu tôi cho một chàng trai trẻ hơn vài tuổi, nhưng điều khiến tôi lưỡng lự là anh bị khiếm thính bẩm sinh. Thú thật, lần đầu gặp mặt, tôi đã định bỏ về ngay khi biết anh là người câm điếc. Thế nhưng, bố tôi lớn tiếng: “Nếu lần này mày còn chối từ, tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà!” Nghe những lời dứt khoát từ bố và những giọt nước mắt khuyên nhủ của mẹ, tôi đành gật đầu.

Tôi bước vào cuộc hôn nhân trong sự phó mặc. Với suy nghĩ "lấy đại cho xong," tôi định sau này không chịu được thì bỏ đi, dù sao cũng đã có danh phận. Nhưng cuộc sống thường khác xa những gì ta tưởng tượng, nhất là khi người chồng tưởng chừng xa cách ấy lại dành cho tôi một sự ân cần dịu dàng mà tôi chưa từng nghĩ tới.

Mẹ chồng tôi là người phụ nữ đôn hậu. Bà không chỉ xem tôi là con dâu mà còn như con gái. Bà dạy tôi từng cử chỉ để giao tiếp với chồng, từng ký hiệu để thấu hiểu những điều anh muốn nói. Qua thời gian, tôi nhận ra trong ánh mắt của chồng, có một tình yêu thầm lặng mà bền bỉ. Những khi thấy tôi mệt mỏi, anh lại ân cần mang đến những món ăn giản dị, hay bó hoa hồng bằng vải mà anh tự tay làm. Nhìn những bông hồng đó, tôi bỗng thấy ấm áp, thấy tình yêu dịu dàng mà không cần lời nói.

 

Dù vậy, trong thâm tâm, tôi vẫn chưa chấp nhận hoàn toàn cuộc sống bên chồng. Có những đêm thức trắng, tôi hối hận vì đã để gia đình ép buộc. Trong lòng tôi vẫn luôn nung nấu ý định rời xa cuộc hôn nhân này, cho đến ngày cầm trên tay que thử thai.

Hai vạch đỏ hiện lên không chỉ là dấu hiệu của một sinh linh đang lớn dần, mà còn là biểu hiện của một sự gắn kết không thể rời bỏ. Đứa con sẽ là sợi dây buộc chặt cuộc đời tôi với người đàn ông câm điếc này. Trong nỗi bồi hồi xen lẫn lo sợ, tôi băn khoăn không biết có nên báo tin vui này cho chồng hay không. Tôi sợ, nếu đứa trẻ sinh ra phải mang trong mình sự thiệt thòi như bố, tôi sẽ day dứt suốt đời.

Từng giây phút, tôi lặng lẽ suy tư về số phận của mình và con. Có phải tôi đang sợ hãi một cuộc sống mà tôi sẽ không còn đường quay đầu, hay vì sâu thẳm trong lòng, tôi bắt đầu thấy gắn bó với người đàn ông bên cạnh? Cầm hai vạch đỏ trên tay, tôi tự hỏi: Liệu đó có phải là dấu hiệu để tôi đối diện và chấp nhận cuộc sống này với một trái tim bình yên?

1
Như Ý (T/H)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm