Theo kế hoạch, ra tết là chúng tôi làm đám cưới, nhưng những gì vừa xảy ra đã đặt dấu chấm hết cho tình cảm hơn 2 năm trời...
Tôi và Thái yêu nhau hơn 2 năm, đã xác định ra tết làm đám cưới. Gia đình hai bên biết chuyện cũng đã đi lại, vun vào. Nói chung chỉ chờ tôi đước tuổi là kết hôn.
Tôi là nhân viên văn phòng trong công ty xây dựng, còn Thái là bên truyền thông. Anh là người phong độ, năng động, khéo ăn nói lại thêm vẻ ngoài khá đẹp trai nên cũng nhiều cô thích lắm, tôi biết điều này từ lâu rồi, nhưng vì yêu nên đành tin, hơn nữa cũng chưa bao giờ bắt được anh làm điều gì quá đáng cả.
Tôi có cô bạn thân là Linh, Linh làm việc trong ngành giải trí nên cô ấy cũng thuộc dạng xinh xắn, bắt mắt. Thời gian tôi và Thái yêu nhau, tôi cũng dẫn hai người gặp nhau vài lần, họ tuy không liên lạc đều nhưng có kết bạn facebook và số điện thoại của nhau.
Thế nhưng cách đây một thời gian, trong bữa tiệc sinh nhật mình, tôi không làm to mà chỉ mời một vài người đặc biệt đến chung vui. Hôm ấy Thái và Linh vô tình lại ngồi đối diện tôi. Thấy thái độ, cử chỉ, cách họ nhìn nhau có vẻ gì đó lạ lắm nên tôi chột dạ từ hôm đó.
Tôi nghĩ nhiều, chẳng dám thái độ ra mặt nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối. Có những suy nghĩ ùa đến tôi lại gạt vội đi, tự trấn an mình rằng không thể như vậy được.
Thế rồi, chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải dùng chiêu "thử".
Hôm đó là cuối tuần, chẳng có dịp gì đặc biệt nhưng tôi chuẩn bị đồ và gọi Thái với Linh đến ăn cơm cùng. Tôi rủ hai người họ uống rượu, thật sự tửu lượng của tôi rất tốt, nhưng chưa bao giờ thể hiện nên cả hai đều không biết tôi uống được hay không.
Cả ba ngồi độ một tiếng, tôi vờ gục xuống bàn, ra bộ dạng một người không biết gì nữa. Thái và Linh dìu tôi vào phòng ngủ, tôi lờ mờ thấy hai bọn họ cười với nhau, trong lòng tôi khi ấy như lửa đốt.
Vừa đỡ tôi nằm xuống, Thái đã ôm cứng lấy Linh, thậm chí còn chưa ra khỏi phòng. Linh ngúng nguẩy:
- Cẩn thận, anh liều quá!
- Vân say lắm rồi, không biết gì nữa đâu. Tuần rồi không được, nhớ quá!
Tôi chết lặng, lúc ấy chỉ ước vùng dậy tát cho hai kẻ đó rồi đuổi ra khỏi nhà, nhưng chưa kịp hành động thì tiếng chuông điện thoại của Linh réo rắt. Hóa ra Linh phải đi vì có công chuyện gấp.
Hé mắt nhìn hai người bịn rịn mà nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Tối hôm ấy, Thái nằm cạnh tôi ngủ, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mấy hôm rồi, tôi tránh mặt Thái, tôi bảo phải đi công tác gấp. Càng nghĩ càng thấy đau, giờ tôi phải làm thế nào khi đã biết rõ chân tướng mọi chuyện, thật không ngờ chuyện tôi lo sợ lại thành sự thật. Tôi nên làm gì bây giờ đây?
Theo Khỏe và đẹp