Đời sống

Gọi điện cho chồng đang đi công tác, tôi dựng tóc gáy vì nghe thấy ai đó gọi tên con trai mình, hóa ra sự thật còn khủng khiếp hơn thế

Sau giây phút sợ hãi là cảm giác tủi thân đến cùng cực, tôi thật đáng thương quá.

Chồng than nghèo không có tiền mua nhẫn cưới và tôi vẫn vui vẻ, ai ngờ bí mật chát đắng thật sự lại nằm trong chiếc hộp nạm vàng / Mẹ vợ định lên thăm mà chồng yêu cầu bà phải mua quà cho cả họ nhà chồng, tôi bất bình thì anh đòi "dạy vợ"

Tôi mới 33 tuổi thôi nhưng nhìn qua gương giống như U40 vậy. Tàn tã, bệ rạc và hằn sâu sự khắc khổ lên từng nếp nhăn. Ít ai biết tôi đã trải qua những chuyện kinh khủng và đau đớn nhường nào.

Hai vợ chồng tôi lấy nhau khi còn trẻ, năm ấy tôi mới 26 tuổi. Tôi mang thai đứa con trai đầu lòng chỉ sau 2 tháng làm đám cưới. Bé trai được gần 1 tuổi thì tôi tiếp tục mang thai tiếp một bé gái khác. Người ngoài nhìn vào hẳn ai cũng nghĩ tôi may mắn lắm, bởi lẽ lấy chồng mới vài năm mà đã "hoàn thành nhiệm vụ" - 1 trai 1 gái. Phải nói sau khi đẻ xong, tôi thấy hạnh phúc và thở phào nhẹ nhõm. Giờ nhiệm vụ chỉ cần cố gắng kiếm tiền, nuôi con thật tốt mà thôi. Chồng tôi cũng rất hạnh phúc. Anh ấy là con trưởng nên coi như tôi cũng giúp anh ấy thực hiện nghĩa vụ sinh con nối dõi tông đường.

Nhưng cuộc đời đâu có cho gia đình chúng tôi được bình yên...

Gọi điện cho chồng đi công tác, tôi dựng tóc gáy vì nghe thấy ai đó gọi tên con trai mình đầu máy bên kia, hoá ra sự thật còn khủng khiếp hơn thế - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ.

Năm tôi 31 tuổi, bé trai nhà tôi học mẫu giáo, còn con gái vì quá nhỏ nên ở nhà bà ngoại trông nom. Trong một lần đón con đi nhà trẻ về, tôi đã gặp tai nạn kinh hoàng. Viết đến đây tôi không kiềm lòng được. Quá đau đớn, con trai tôi đã vĩnh viễn không thể đón bình minh lần nữa. Với bản thân mình, tôi cũng mất khả năng sinh con vì chấn thương của vụ tai nạn ảnh hưởng tới tử cung.

Tôi như muốn chết đi cùng con nhưng không thể. Tôi vẫn còn chồng, còn một đứa con gái. Tôi không thể rũ bỏ trách nhiệm như vậy được mặc dù bản thân đau đớn đến tột độ.

Mất con trai, chồng tôi cũng mất đi nguồn sống. Một thời gian sau, mọi chuyện cũng nguôi ngoai đi phần nào. Điều tôi lo lắng tiếp theo là làm sao để chồng tôi tiếp tục thực hiện nghĩa vụ đẻ con nối dõi tông đường đây. Ấy vậy nhưng vì anh không đề cập, vả lại tôi thì yếu ớt nên có nhiều lúc quên bẵng đi mất.

Khoảng thời gian sau khi con trai tôi mất tầm nửa năm, tôi thấy chồng đi công tác nhiều hơn. Hỏi thì anh ấy bảo mình được thăng chức nên các sếp tin tưởng giao phó nhiệm vụ quan trọng. Tôi cũng yên tâm hơn nhiều, thôi thì hi vọng công việc sẽ khoả lấp nỗi đau mất con của vợ chồng tôi. Nào ngờ, tất cả chỉ là một màn kịch mọi người ạ.

Vài hôm trước, tôi gọi điện cho chồng khi anh ấy đang đi công tác ở thủ đô. Thường tôi sẽ liên lạc với anh sau 5 rưỡi chiều vì biết lúc đó anh mới được tan làm. Anh vẫn trò chuyện bình thường, cho tới khi tôi nghe thấy giọng một người phụ nữ sang sảng đầu giây bên kia "Bin ơi đi tắm thôi con!"

 

Gọi điện cho chồng đi công tác, tôi dựng tóc gáy vì nghe thấy ai đó gọi tên con trai mình đầu máy bên kia, hoá ra sự thật còn khủng khiếp hơn thế - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ.

Giọng nói này to lắm mọi người ạ, cảm giác chỉ cách chồng tôi vài bước chân thôi. Nhưng điều đáng nghi hơn nằm ở việc Bin chính là tên gọi con trai đã khuất của tôi. Ngày xưa ở nhà tôi với chồng gọi bé bằng biệt danh này. Thoáng chốc, tôi bỗng dựng tóc gáy... Tôi có nghe nhầm không, hay đây là ảo giác? Bởi với tư cách là một người mẹ mất con, tôi hiểu bản thân nhiều lúc ảo tưởng vẫn còn có sự xuất hiện của con trên cõi đời này.

Bần thần một lúc, tôi đã thấy chồng tôi dập máy. Giờ đây suy nghĩ lý trí, tôi bắt đầu cảm thấy sinh nghi và gọi lại cho chồng rồi chất vấn anh ấy. Quả nhiên tình huống sơ suất của người phụ nữ kia đã khiến chồng tôi phải khai toàn bộ sự thật. Ra là sau khi mất con, anh biết tôi không thể sinh nở được nữa nên đã đi tìm một người phụ nữ khác và đẻ con trai. Ai oán hơn là đứa con trai ngoài giá thú của anh còn có biệt danh y hệt như con trai tôi. Chồng tôi có kể lể rằng vì vẫn còn nhớ thương cu Bin nên mới đặt tên bé thứ hai như vậy.

Anh nói anh muốn tôi tha thứ, vì thực sự trong lòng anh vẫn còn yêu tôi nhưng bị ràng buộc bởi trách nhiệm con trưởng. Tôi sững sờ, đáp lại rằng bản thân cần thời gian suy nghĩ thấu đáo chuyện này.

Đêm hôm đó tôi không ngủ được. Cứ nghĩ đến cảnh gia đình họ hạnh phúc với nhau là tôi thấy tủi thân đến phát khóc. Tôi và con gái rồi sẽ như thế nào đây? Và liệu người phụ nữ đầu dây bên kia có chấp nhận để chồng tôi trở về với vợ không?

 

Hãy cho tôi xin lời khuyên... Tôi đã chuẩn bị sẵn giấy, bút để viết đơn ly hôn. Giờ điều tôi cần là một quyết định.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm